Không hổ danh là nữ chính, Thẩm Ngưng Sương hành động rất nhanh chóng, chỉ trong ba ngày đã thuê được một cửa hàng nhỏ kèm theo phòng ở phía sau.
Ban đêm hai người chúng tôi sống trong gian phòng nhỏ, chuẩn bị nguyên liệu, sáng hôm sau thì ra cửa hàng buôn bán.
Mẹ còn làm cho tôi một cái giỏ tre, tôi cầm nó ra đường rao hàng.
Quả thật kiếm được tiền, chỉ là không nhiều.
Thẩm Ngưng Sương quá hiền lành, luôn giảm giá cho người ta.
Hôm nay thấy bà lão đáng thương cô đơn, chỉ lấy một nửa tiền.
Ngày mai thấy đứa trẻ đáng thương, lại cho nó ăn.
Dù cũng không lỗ vốn, nhưng tốc độ tiết kiệm tiền chậm hơn rất nhiều.
Nhưng cuộc sống như vậy, so với cốt truyện gốc đã tốt lên rất nhiều.
Hôm đó tôi cầm giỏ về nhà, Thẩm Ngưng Sương đưa cho tôi một cái túi vải, "Dao Dao, ngày mai con không cần đi bán bánh nữa."
Tôi nghi hoặc nhìn mẹ.
"Con đi học đi."
"Á?!" Tôi có chút mơ hồ.
Thẩm Ngưng Sương âu yếm xoa đầu tôi.
"Mẹ không có tài năng gì, làm nhiều điều sai lầm, không thể để con cũng giống như mẹ, sống một cách mơ hồ, con thông minh, theo mẹ khổ cực, mẹ đều biết."
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt Thẩm Ngưng Sương, hốc mắt tôi dần dần ướt át.
Tôi biết tình hình gia đình, tiền mẹ cho tôi đi học chắc chắn đã tiết kiệm rất lâu.
Ở kiếp trước tôi là một đứa trẻ mồ côi, không có tiền đi học.
Không ngờ kiếp này cuộc sống vẫn nghèo khó, nhưng Thẩm Ngưng Sương lại sẵn lòng dùng hết tiền của mình để cho tôi đi học.
Tôi bỗng cảm thấy sự thiện lương của cô chẳng sao cả, mọi chuyện đều có tôi ở đây.
Bây giờ đúng là thời điểm tư tưởng mới và tư tưởng cũ va chạm nhau, nội dung giảng dạy ở trường rất phong phú, các tư tưởng va chạm cũng rất gay gắt.
Thẩm Ngưng Sương thỉnh thoảng cũng dừng lại công việc bận rộn, hỏi tôi về những điều trong sách.
Tôi cũng rất vui lòng dùng tư tưởng mới của trường học để từ từ thay đổi Thẩm Ngưng Sương.
Cuộc sống tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, biến cố đến quá nhanh.
Bỗng dưng xuất hiện một bà lão ngồi trước cửa hàng nhà tôi, khóc lóc đòi nợ Thẩm Ngưng Sương, ép c phải đi xa để đòi nợ.
Trong cốt truyện gốc không có nhân vật này.
"Các bà con xin hãy phán xét, Thẩm Ngưng Sương này năm trước đã quyến rũ con trai tôi, còn nợ tôi năm mươi đại dương, đó là tiền cứu mạng của con trai tôi, cô ta chưa chịu trả thì đã bỏ trốn, con trai tôi chết rồi chỉ còn tôi và cháu tôi sống, cuộc sống này không thể tiếp tục." Bà lão khẳng định vu khống Thẩm Ngưng Sương.
Thẩm Ngưng Sương không biết phản bác thế nào, chỉ có thể ngập ngừng nói: "Không phải, tôi không..."
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, Thẩm Ngưng Sương mặt đỏ bừng.
Ôi, vẫn còn non nớt quá.
Thẩm Ngưng Sương bất lực ngồi xuống hỏi: "Bác gác ơi, bác thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết bác, sao bác có thể vu khống tôi nợ bác tiền?"
"Nếu cô không trả được thì tự bán con cho tôi, năm mươi đồng tôi coi như mua một đứa con dâu nuôi từ bé."
Thẩm Ngưng Sương mặt xanh mặt đỏ: "Tôi là người trong sạch, sao bàcó thể nói những lời bẩn thỉu như vậy? Trời cao có mắt, những gì tôi không làm sẽ không nhận, nhất định có người có thể chứng minh sự trong sạch của tôi."
Tôi thở dài một hơi.
Lời của Thẩm Ngưng Sương không sai, nhưng nói suông như vậy thì làm sao thuyết phục được người khác?
Tôi đang định đứng ra, thì Trần An lại phe phẩy quạt xuất hiện.
"Tôi thấy cô gái này không phải là người như vậy, năm mươi đại dương tôi sẽ trả cho cô ấy, bà lão ơi, bà hãy nhanh về nhà đi."
Quả thật không hổ danh là kẻ thù của nam chính, ra tay thật hào phóng.
Bà lão nhận tiền, cảm ơn rối rít định đi, tôi vội vàng chặn lại.
"Chờ đã—" Không thể để bà lão này cứ thế rời đi. Tên khốn Trần An không có ý tốt.
Lời của hắn ta có vẻ như giúp Thẩm Ngưng Sương thoát khỏi tình huống khó khăn, nhưng thực chất lại củng cố thêm tội danh.
Nếu đã tin, tại sao lại phải cho tiền?
Nếu hôm nay cứ kết thúc như vậy thì không biết chuyện này sẽ bị truyền đi như thế nào.