Tống Tử Lễ vất vả lắm mới trốn được đến đây, làm sao có thể dễ dàng quay lại như thế được?
"Tôi không về! Tôi không muốn trở thành đám sâu mọt chỉ biết ăn chơi đàn đúm! Tôi muốn tự lập, tôi muốn thành công bằng chính sức lực của mình! Tôi muốn làm chủ của cuộc đời mình!”
Tống Tử Lễ hất cánh tay của Mễ Tuyết Nhi ra, nghiến răng gần từng chữ. Câu này vừa nói xong đã đả kịch Mễ Tuyết Nhi hoàn toàn, khiến cô ấy càng khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc này thật sự quá long trời lở đất, quả thực có thể nói giống như ma âm xuyên thẳng vào màng nhỉ. Tô Tầm Vị nghe thấy, da đầu không nén nổi tê dại.
Cô không thể làm gì hơn là quay trở lại, cau mày nhìn về phía Tống Tử Lễ, nói: "Tống Tử Lễ, anh nói chuyện cũng đừng quá nặng nề, khóc lóc gào thét như thế còn ra gì nữa. Công nhân bên ngoài còn tưởng chúng ta đang làm việc gì không tiện cho người tôi thấy đấy.”
Tống Tử LỄ cũng rất xúc động, lông mày nhăn tít tại, trông như có thể kẹp chết được một con ruồi đậu ở đó vậy. Vẻ mặt anh tôi bất đắc dĩ nhìn về phía Mễ Tuyết Nhi đã khóc tới trôi hết trang điểm, nói: "Cô nhìn xem, nói cô ấy hai câu là khóc, còn tưởng mình là trẻ con ba tuổi chắc, có cái gì không vừa lòng là chỉ biết khóc lóc! Nhìn mà bực mình! Giờ trông như con mèo mướp thế kia, còn muốn tôi lấy cô ấy. Mắt tôi mù sao? Hay là đầu tôi bị lừa đá? Cưới cô ấy về, khóc một ngày tới tám lần! Phiền chết đi mất! Cô thích làm gì thì làm đi, tôi chả phải là người ở cho nhà cô, chẳng muốn hầu hạ cô!”
Nói xong, không ngờ Tống Tử Lễ lại hừ lạnh một tiếng, đi thẳng ra khỏi cửa phòng làm việc, rời đi luôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT