Tô Tầm Vị và Kiều Thanh không còn cách nào khác là đành phải lùi về sau, nhưng khói vẫn cuồn cuộn, nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ bị chết ngạt trước khi căn phòng bốc cháy. Kiều Thanh nhìn Tô Tầm Vị, nói: “Tô Tầm Vị, cảm ơn cô, cô có thể giúp tôi bế đứa bé được không? Nếu tôi không còn, cô mang đứa bé này về nhà cho ba mẹ tôi nuôi giúp nhé. Nói cho bọn họ biết, là tôi... tôi bất hiếu. Tôi có hơn một ngàn tệ giấu dưới gầm giường trong nhà ở số 18 hẻm Tây Nam. Tôi kiếm được từ việc bán bánh kếp. Cô có thể lấy mang về giúp tôi luôn nhé.”
Nghe lời Kiều Thanh nói Tô Tầm Vị lập tức nói: “Cô đang nói nhảm gì thế! Mau bịt miệng mũi lại, trong này có lửa, Cánh Thần nhất định sẽ thấy, anh ấy sẽ đến cứu chúng ta! Chúng ta nhất định có thể sống sót thoát ra ngoài! Nhưng Tô Tầm Vị vẫn bế lấy đứa bé trong tay Kiều Thanh. Đứa bé dường như cảm nhận được nguy hiểm nên khóc lớn.
Kiều Thanh hoài niệm nhìn đứa bé một cái, sau đó đẩy Tô Tầm Vị vào trong tủ gần đó nói: “Cái tủ này dày, cô bế đứa bé trốn vào trong, tôi thấy cửa sổ đã cháy rồi, không còn chắc chắn nữa, tôi sẽ phá cửa sổ, chờ lửa tắt rồi các cô hãy chạy ra ngoài.”
Tô Tầm Vị lập tức phản bác: “Cô điên rồi! Lửa lớn như vậy! Cô xông qua đó sẽ chết chắc? Đợi thêm chút nữa, Cánh Thành nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”
“Chúng ta có thể đợi, nhưng đứa bé không thể đợi được. Hơn nữa, tôi cũng không thể sống tiếp được, cô nhìn quần của tôi đi... tên khốn Lục Vân Hiên còn tệ hơn súc sinh, anh ta lừa tôi uống thuốc để giết đứa bé, nên thuốc đã làm tổn thương cơ thể tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT