Tuy nhiên, mẹ Vân lại không cho cô ta một cơ hội nào khác để tự làm xấu hổ mình, mà trực tiếp ra lệnh mang cô ta đi. Vân Nhã lúc đầu còn vùng vẫy quyết liệt, nhưng đến cuối cùng lại từ từ bỏ cuộc. Đợi đến ban đêm, mẹ Vân liền ra lệnh cho người mặc quần áo và trang điểm thật đẹp cho cô ta. 
 
“Nên làm cái gì, không nên làm cái gì, mẹ nghĩ trong lòng của con nên rõ, nếu gả vào nhà họ Vương, mà nhà họ Vương lại có điều kiện tốt, thì con vẫn có thể tiếp tục đi học lên đại học, tiếp tục có được những ngày tháng phú quý như vậy, nếu con đắc tội với nhà họ Vương rồi, và anh trai của con thật sự xảy ra chuyện, thì con chính là chỉ gà được cho một kẻ ăn xin mà thôi, mẹ bảo đảm sẽ tìm cho con một kẻ ăn xin vừa bẩn thỉu lại nghèo khổ nhất.”
Mẹ Vân nhìn Vân Nhã bằng đôi mắt trịch thượng, với vẻ ngoài được trang điểm để biểu thị cho sự vừa cao quý lại phóng khoáng, nhưng bà ta lại nói ra những lời vừa cay độc lại vừa lạnh lùng nhất. 
Vân Nhã lúc này dường như đã bị những lời nói vừa rồi của Tả Cánh Thành đâm đau, làm cho mất đi vẻ tức giận, thế là, cô ta như một con rối bị mắc dây, mà gật đầu mất rồi. Sau khi được trang điểm một cách chỉnh chu thì ở bên này tiền có công nhân đến chuyển lời, nói rằng người nhà họ Vương đã đến rồi. Mẹ Vân thấy Vân Nhã không còn nói ra cái gì là những lời trái mùa, thì cảm thấy vừa ý mà khịt mũi một tiếng, sau đó thì dẫn ra cô ta ra đến phòng khách. 
 
Vừa vào cửa, thì ánh mắt của Vân Nhã liền rơi vào Vương Minh đang ngồi trong phòng khách. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play