“Anh Tô? Anh có ở bên trong không?”
Giang Hiểu Tây đã đi vào hậu viện, lại kêu một tiếng.”
Tôi! Tôi tôi tôi, tôi đây! Tôi ra ngoài ngay đây — — tôi — —”
Tô Tâm Sinh vừa nói năng lộn xộn trả lời, vừa luống cuống tay chân lấy quần áo ra thay. Tô Tâm Sinh vội vàng vội vàng thay quần áo sạch sẽ, sau đó dùng chăn phủ lên cái giường lộn xộn của mình, còn nhân tiện hít sâu vài lần, điều chỉnh qua sắc mặt, sau khi xác định mình đã trở nên bình thường, lúc này anh ấy mới mở cửa phòng ra. Lúc này Giang Hiểu Tây đã đi ra ngoài, lúc Tô Tâm Sinh đi ra khỏi phòng, Giang Hiểu Tây có phần tò mò về những mô hình kia, đang lấy từng cái ra quan sát một.
Những mô hình này được làm thủ công vô cùng tốt, được chải chuốt bóng loáng sáng bóng, một chút gai lông cũng không có, giống như là đồ chơi của trẻ con, Giang Hiểu Tây càng xem càng cảm thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói: "Anh Tô, sao anh làm ra được mô hình này vậy, mô hình này đẹp ghê ấy, không chỉ được làm thủ công tốt, mà hình thức cũng đẹp mắt nữa, tôi — —”
Giang Hiểu Tây vốn tính nói lúc mình kết hôn, nếu như không phải ba cô ấy đã sớm chuẩn bị sẵn hết của hồi môn thìu cô ấy sẽ đặt trọn bộ của hồi môn mới mẻ độc đáo ở chỗ Tô Tầm Sinh, nhưng lời này vừa tính nói ra, đã bị cô ấy nuốt xuống. Hiện giờ cô ấy và Lý Khải Minh đã cãi nhau thành cái dạng này rồi, còn nói cái gì kết hôn hay không kết hôn, của hồi môn hay không của hồi môn nữa chứ? Đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Giang Hiểu Tây lập tức chuyển đề tài, nói: “Anh Tô, mô hình ở chỗ anh đúng là mới mẻ độc đáo ghê ấy, tôi chưa từng thấy kiểu dáng như vậy bao giờ, sao anh nghĩ ra được vậy, anh giỏi ghê.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT