“Hả? Nếu anh trai của chị không chạy đến kịp còn có kỹ năng bơi lội tốt thì giờ mọi người đang tìm thầy đến để đốt giấy tiền vàng mã cho em ở bờ sông rồi! Em thật là muốn chị tức chết mà!”
Tô Tầm Vị mở miệng mắng người ngay khi thấy cô ấy mở mắt ra.”
Giang Hiểu Tây! Em thật là vô trách nhiệm! Nếu như em xảy ra chuyện gì thì Cảnh Thành biết ăn nói với ba em thế nào? Chủ nhiệm Giang phải làm sao? Em nói đi, chúng tôi phải làm thế nào bây giờ?”
Tô Tầm Vị vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép. Giang Hiểu Tây nằm trên giường bệnh, cô ấy đã được thay sang bộ quần áo bệnh nhân khô ráo; không những thế, vết thương ở chân của cô ấy cũng đã được băng bó cẩn thận. 
Thấy Tô Tầm Vị công khai tố cáo mình như vậy, lúc này Giang Hiểu Tây mới ngồi dậy, ôm lấy Tô Tầm Vị rồi bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.”
Chị Tô, em xin lỗi, em biết là không nên nhưng em rất hận chính mình, thật sự rất hận... Em chỉ muốn làm cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn chút thôi, em không có ý định tự tử đâu. Em cũng không biết giờ phải làm sao nữa, em không biết phải làm thế nào bây giờ...”
Vốn Giang Hiểu Tây chỉ muốn thấp giọng nghẹn ngào, nhưng vừa mở miệng thì tiếng khóc của cô ấy tại không kìm được mà trở nên càng lớn hơn, nước mắt cũng luôn ra như suối. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play