Một lượng nhỏ bông tuyết đính vào tay, gần như biết mất ngay tức khắc, trong lòng bàn tay chỉ vương, lại chút lạnh lẽo và ẩm ướt.”
Oa! Tuyết rơi! Cánh Thành! Ba mẹ! Anh cả! Mọi người nhìn nè! Là tuyết rơi!”
Tô Tầm Vị phấn khích kêu lên. Kiếp trước nơi cô ở chưa từng có tuyết, thế nên số lần nhìn thấy tuyết ở kiếp trước của Tô Tầm Vị chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ trông thấy tuyết, cô không khỏi mừng rỡ hét to. Hôm nay ba Tô và mẹ Tô phải tiếp khách, Tô Tâm Sinh đang miệt mài bận rộn diệt mồi, anh ấy cầm cái ống xương heo được hầm tương thơm ngào ngạt mà găm từng miếng một, chẳng buồn để ý tới Tô Tầm Vị.
Chỉ có Tả Cánh Thành đứng dậy, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, sự dịu dàng xuyên qua đáy mắt, tựa như dòng sông trong vắt đập dờn và đầy ánh sao tơ tửng. Ánh mắt của anh lặng lẽ rơi vào khuôn mặt hơi ửng hồng vì bề bộn trong bếp hơn nửa ngày trời của Tô Tầm Vị, anh cười nói: “Tuyết này không dày, sao em tại vui thế? Có dịp anh sẽ đưa em về nhà, tuyết ở khu nhà anh mới gọi là dày đặc. Ngủ một giấc dậy, cả thế giới bỗng nhiên biến thành màu trắng xoá.”
Tô Tầm Vị nghĩ đến khung cảnh Tả Cánh Thành miêu tả, không khỏi bắt đầu mong ngóng.
Kiếp trước cô làm dịch vụ ăn uống, tuy bán đồ ăn kiếm ra tiền nhưng lại cực kỳ vất vả.
Quanh năm suốt tháng không có thời gian nghỉ ngơi, nhất là vào các ngày nghỉ, người khác đều vui vẻ đi du lịch, ăn uống tiệc tùng khắp nơi, chỉ có bọn họ là bận rộn tới nỗi chân không chạm đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT