"Ba mẹ tôi là người làm nông, một nghìn đồng cũng không có chứ đừng nói đến một vạn đồng.”
Nói rồi Tô Tầm Vị lại ngồi xuống: "Bà không muốn nói với tôi, được, vậy tôi cũng không thèm nói chuyện với bà. Đỗ Xuân Lan, hôm qua anh tôi uống rượu say, thế cô cũng say à? Hai người ngủ với nhau là lỗi của anh tôi à?”
Tô Tầm Vị nhìn thẳng vào Đỗ Xuân Lan, lạnh lùng, nói. Suy cho cùng, Đỗ Xuân Lan đã từng làm việc dưới trướng Tô Tầm Vị một thời gian, tuy bình thường cô hiền hòa, lành tính nhưng mà làm việc rất có nguyên tắc, cô mà nghiêm túc lên thì rất đáng sợ.
Đỗ Xuân Lan bị Tô Tầm Vị nhìn như với ánh mắt lạnh như bằng, cô ta thấy chột dạ.
Cô ta hết cách, chỉ có thể cúi đầu, ấp úng nói: "Lúc ấy chị cũng uống vài ngụm, nên mới hồ đồ.”
Tô Tầm Vị mặt không đổi sắc, nói: "Cô cũng uống vài ngụm, anh tôi tại uống say, có khi hai người cũng chẳng làm ra chuyện gì cả, cả hai đều phải chịu trách nhiệm về việc này, cũng đừng nói là anh tôi chiếm lợi của cô
Nói cho cùng thì người như cô nhà tôi cũng chẳng thèm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT