Tô Tâm Sinh cười nói: "Anh biết rồi, anh đã lớn như vậy, sao còn có thể làm mình ở thế bất lợi được?”
Chờ anh kiên nhẫn mấy năm nữa, nắm vững kỹ năng của thầy mình, anh có thể ra ngoài và tự mình làm việc mà không phải chịu đựng sự uất ức này nữa. Tuy nhiên, thầy đã dạy rất nhiều đồ đệ như vậy, chỉ có anh mới có thể chịu đựng khó khăn và giúp họ kiếm tiền, nên đương nhiên thầy phải hết sức giữ gìn những kỹ năng đặc biệt của mình và không thể dễ dàng dạy đỗ anh rồi. Anh e rằng sẽ phải mất một thời gian để xuất sư nữa mới được.
Sau khi Tô Tầm Vị nghe những gì anh nói, thì mới cùng Tả Cánh Thành trở về ký túc xá. Lúc bọn họ trở về ký túc xá thì trời cũng đã muộn, bữa tối vẫn chưa ăn, Tô Tầm Vị làm việc khác nên chỉ làm mì trứng cho anh, hai người ăn mấy miếng, dọn dẹp rồi đi ngủ. Sau khi lên giường, Tả Cánh Thành đột nhiên nói: "Hôm nay mẹ em đã nói gì với em? Mà hai người tại lẩm bẩm lâu như vậy?”
Tô Tầm Vị không giấu diếm, nói thẳng: "Còn có thể nói cái gì? Chính là thúc giục chúng ta hãy có một đứa con càng sớm càng tốt.”
"Nếu không thì sinh một đứa đi?”
Tả Cánh Thành không muốn Tô Tầm Vị cứ làm việc chăm chỉ trong nhà ăn cả ngày nên anh không thể không trở nên ích kỷ và nhìn cô bằng ánh mắt rực cháy.
Tô Tầm Vị bị anh nhìn có chút mất tự nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT