Tô Tầm Vị cười nói: “Cô ta có nói, nhưng mà em cũng không thèm để ý, cô ta muốn nói cái gì thì cứ nói đi, em cũng không thể bịt miệng cô ta lại được.”
Nói xong, Tô Tầm Vị lấy quần áo đi vào nhà tắm. Cô còn tưởng Vân Nhã rất kiên trì, đã khỏi bệnh. Chậc chậc. 
Không đủ để khiến cô phải sợ hãi. Ngày hôm sau là cuối tuần, Tô Tầm Vị và Tả Cánh Thành đều không phải đi làm. Cô có một giấc ngủ ngắn hiếm hoi. 
Khi Tô Tầm Vị chậm rãi tỉnh lại, Tả Cánh Thành đã rửa mặt xong, đang dùng giấy bút viết vẽ cái gì, cũng không biết có phải là đang tăng ca hay không. 
"Em dậy rồi à? Anh đưa nước nóng cho em rửa mặt nhé. Đừng lúc nào cũng dùng nước lạnh. Thời tiết ngày càng lạnh hơn rồi, cứ dùng nước lạnh không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tả Cánh Thành không quay đầu lại, hơn nữa cánh cửa còn không đóng đối diện phòng, nhưng anh dường như có mắt sau lưng, biết chắc chắn Tô Tầm Vị đã thức dậy. 
Tô Tầm Vị ngáp một cái, nói: “Đã lâu không ngủ liền tù tì như này, ngủ ngon thật đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play