Tô Tầm Vị vốn tưởng mấy người ăn là đủ nên cô chỉ nấu thêm bốn món, một món canh và một ít đồ ăn thừa trong căng tin. Nhưng không ngờ Đỗ Xuân Lan này lại ăn nhiều đến thế. Cả một cái móng giò, cô ta đã tự mình ăn gần hết. Cuối cùng, anh trai cô là người làm xong phần còn lại, nếu không thì Tô Tầm Vị nghĩ cô ta có thể tự mình ăn hết cả cái móng giò.
Cô ta ăn canh đậu phụ đầu cá và củ sen lạnh, cũng đổ thẳng nửa đĩa đầu hành và phi lê cá vào bát. Tóm lại, Tô Tầm Vị và Tả Cánh Thành cũng thấy xấu hổ không dám động đũa ăn cơm, chỉ uống một bát canh và ăn hai miếng đậu phụ. Tô Tầm Vị dùng bữa xong đang muốn dọn bát đĩa thì Tả Cánh Thành đã kéo cô lại nói: "Để anh làm cho, em nói chuyện với anh cả đi, uống với nhau một tách trà.”
Tô Tầm Vị gật đầu, sau đó pha một ít trà thô, rót một cốc cho Tô Tầm Sinh và Đỗ Xuân Lan rồi nói: “Anh, chúng ta uống một tách trà nhé.”
Đỗ Xuân Lan mỉm cười nhìn Tô Tầm Vị rồi nói: “Em gái, chị nghe anh Tầm Sinh nói em đã thuê căng tin này rồi phải không? Đúng lúc chị cũng đang tìm việc, hay là em tuyển chị vào đây làm đi.”
Nghe Đỗ Xuân Lan nói xong, Tô Tầm Vị lập tức nhìn về phía Tô Tầm Sinh.
Sắc mặt Tô Tầm Sinh cũng có chút lúng túng, thấp giọng nói: “Em gái, dù sao em cũng phải tuyển người, hay là cứ để cô ấy ở lại đây đi. Dù sao tuyển ai thì cũng là tuyển. Xuân Lan là người cái gì cũng biết, khi làm việc cũng có thể yên tâm.”
Tô Tầm Sinh đã lên tiếng như vậy, Tô Tầm Vị tất nhiên cũng muốn cho anh ấy chút thể diện, hơn nữa đúng là cô cũng đang muốn tuyển người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT