Mẹ Tô vừa nghe tin nhà họ Lục muốn hủy hôn, trong lòng lo lắng như kiến ngồi trong chảo nóng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Hai nhà chúng ta đã tính chuyện kết hôn từ lâu như vậy rồi! Hai đứa trẻ cũng đã ở bên nhau hơn mười năm, sao có thể nói hủy là hủy được? Ở đây có lẽ có hiểu lầm gì đó! Tầm Vị không phải loại người như vậy đâu!”

"Còn có hiểu lầm gì nữa? Cô nam quả nữ, nửa đêm canh ba, quần áo xộc xệch ở chỗ này! Còn có thể làm cái gì? Bảo hai người bọn họ ở đây không làm gì, các bác có tin không?”

 Vẻ mặt Lục Vân Hiên u ám, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bác Tô, hai nhà chúng ta đã đính hôn bao nhiêu năm rồi, bác cũng biết tình cảm của con đối với Tầm Vị như thế nào! Tất cả mọi người đều nói Tầm Vị vừa xấu vừa béo, không xứng với cháu, nhưng từ trước tới nay cháu chưa bao giờ để ý! Cháu một lòng một dạ với cô ấy, dịu dàng ân cần! Nhưng cô ấy đã đối xử với cháu như thế nào! Thế mà cô ấy lại thực sự cắm sừng cháu! Cháu là đàn ông! Cháu không thể chịu đựng được sự xấu hổ và nhục nhã như này! Cho nên cuộc hôn nhân ngày hôm nay, cháu nhất định phải hủy hôn!”

Sau khi nghe những lời Lục Vân Hiên nói, mẹ Tô lo lắng đến mức gần như muốn gào khóc. 

Bà lo lắng nhìn về phía Tô Tầm Vị, nói: "Tầm Vị! Con nên nói gì đó đi chứ!”

Tô Tầm Vị lại nhìn vẻ mặt bị tổn thương và đau khổ của Lục Vân Hiên, trong lòng nhếch môi cười lạnh. 

Không sai, anh ta nói đúng, anh ta đã đính hôn với nguyên chủ hơn mười mấy năm, nguyên chủ là một người cô béo, còn anh ta, Lục Vân Hiên là một kẻ tài hoa nổi tiếng ở thôn Bình An, mọi người đều nói hai người không xứng đôi, nhưng Lục Vân Hiên đối xử với nguyên chủ quả thực vẫn rất dịu dàng quan tâm. 

Nguyên chủ bị anh ta mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, mê đến mức cuồng dại, thậm chí còn thuyết phục ba mẹ bán nhà để dùng số tiền đó trả học phí đại học cho Lục Vân Hiên! 

Hơn nữa, Lục Vân Hiên mất ba từ khi còn nhỏ, mẹ Lục sức khỏe yếu ớt, ngay cả công điểm* còn không kiếm đủ được! 

*công điểm: có nguồn gốc từ các nhóm hỗ trợ lẫn nhau sản xuất nông nghiệp được thành lập ở các vùng nông thôn sau khi thành lập nước Trung Quốc mới và được sử dụng phổ biến trong các hợp tác xã sản xuất nông nghiệp và các xã nhân dân nông thôn. Phương pháp này chủ yếu tính thù lao lao động dựa trên sản lượng. 

Sở dĩ anh ta có thể tốt nghiệp cấp 3, thi vào được đại học, toàn bộ đều là nhờ vào công lao của nhà họ Tô! 

Chính nguyên chủ đã tiết kiệm thức ăn để duy trì sự sống cho mẹ con anh ta! 

Là nhà họ Tô thay phiên nhau làm ruộng để kiếm công điểm, tất cả đều được ghi vào sổ của nhà họ Lục!

Bây giờ, anh ta đã thi được vào đại học, đúng lúc nguyên chủ ngủ với một thanh niên tri thức ở vùng khác, bị rất nhiều người bắt gian ngay tại giường. 

Thật đúng là một vở kịch hay. 

"Con không có gì để nói, muốn hủy hôn thì cứ hủy hôn đi.” Tô Tầm Vị không tự mình tìm đường chết, ngược lại còn ăn nói rất bình tĩnh. 

Bây giờ những gì cô nói đều là điều vô căn cứ, không có bất kỳ bằng chứng nào, muốn xé bỏ bộ mặt đạo đức giả của Lục Vân Hiên không phải chuyện ngày một ngày hai là làm được. 

Hiện tại, điều quan trọng nhất là kết thúc cái trò hề này. 

"Tầm Vị! Con điên rồi đấy à? Hủy hôn! Thì còn có người đàn ông nào khác sẽ muốn cưới con nữa! Hơn nữa, con thích Vân Hiên như vậy, con thực sự đồng ý hủy bỏ hôn ước này sao?”

 Mẹ Tô Túc không thể tin nhìn sang Tô Tầm Vi. 

"Không đồng ý! Đến lượt cô ta có quyền lựa chọn không đồng ý à? Cũng chẳng phải nhà họ Lục tôi làm gì sai! Bây giờ chính cô ta là người ăn chơi tằng tịu với người đàn ông khác! Chính cô ta đã làm bại hoại thuần phong mỹ tục, làm chuyện đồi bại về mặt đạo đức! Nếu tôi là cô ta, tôi đã lao xuống sông ở ngoài kia để tự vẫn từ lâu rồi! Chả còn mặt mũi nào để làm người nữa! Vân Hiên nhà chúng tôi là sinh viên đại học đấy! Là người duy nhất trong cả cái thôn Bình An này! Là người duy nhất! Lúc đầu chịu đính hôn với cô ta đã là phải chịu tủi thân rồi! Cô ta ở trong phúc mà không biết hưởng, thế mà còn đi vụng trộm với thằng đàn ông khác!”

 Mẹ Lục chỉ vào Tô Tầm Vị, chửi rủa đến mức nước miếng văng tung tóe. 

"Thím Lục! Những lời thím vừa nói quá đáng quá rồi đấy! Nhà Lục Vân Hiên mấy người có thể có được như ngày hôm nay! Đều là nhờ có nhà họ Tô chúng tôi! Thím thì có cái gì hơn người ta!”

 Anh cả Tô Tầm Vị là Tô Tầm Sinh không nghe nổi nữa, lập tức đứng dậy mắng lại. 

Những lời này chắc chắn là một cái tát vào mặt mũi của Lục Vân Hiên ở trước mặt mọi người. 

Đáy mắt Lục Vân Hiên hiện lên ý khó chịu khó thấy. 

Nhưng mà từ trước đến nay anh ta vốn là người có lòng dạ kín đáo, lập tức làm ra vẻ thẳng thắn cương nghị, nhìn về phía Tô Tầm Sinh rồi nói: “Anh Tô, tôi biết nhà họ Tô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, Lục Vân Hiên tôi đây cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà những gì Tầm Vị đã làm lần này thực sự khiến tôi rất tổn thương, chẳng lẽ anh mong tôi sẽ chấp nhận chuyện này? Nhưng cho dù hai nhà chúng ta có hủy hôn, đối với tình nghĩa của nhà họ Tô, Lục Vân Hiên tôi đây vẫn sẽ luôn ghi tạc trong lòng.”

Lời này được nói một cách rất quang minh chính đại, khiến mọi người phải nhìn anh bằng ánh mắt khác, còn không ngừng khen ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play