Nghe thấy có người gọi tên mình, lúc này Tô Tâm Sinh mới ngẩng đầu nhanh lên, nhìn thấy em gái mình đang cười toe toét với anh ấy. Tô Tâm Sinh cười hở mười cái răng trắng tỉnh, vỗ hai tay đầy bụi bặm của mình, rồi anh ấy định bước về phía cô. Nhưng mà chợt nhớ mình đang cởi trần, nên anh ấy lấy áo đầy bụi bặm treo ở gần đây mặc lên người, rồi mới lại gần Tô Tầm Vị, nói: "Em gái! Sao em lại đến đây? Em đi bộ à? Em ăn sáng chưa thế? Đi nào, anh dẫn em đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh nhé.” Nói rồi, Tô Tâm Sinh muốn khoác vai Tô Tầm Vị, đưa cô đến nhà hàng quốc doanh.
Tô Tầm Vị cười, nói: "Thôi mà, hôm qua em vừa đến, sáng nay Cánh Thành mua đồ ăn sáng cho em rồi, em đến thăm anh đấy.” Tô Tâm Sinh nghe em gái mình nói vậy thì ngại tăm. Anh ấy cười ngượng ngùng, rồi dẫn Tô Tầm Vị vào phòng, nói: "Vậy em vào đây đi, anh đi rót nước cho em nhé.”
Tô Tầm Vị đi theo Tô Tầm Sinh vào bên trong xưởng, mùi bụi gỗ sộc vào mũi cô, làm Tô Tầm Vị phải ho khan vài tiếng.
Nơi này vụn gỗ nhiều quá, ngay cả chỗ trống trên mặt đất cũng không có, tất cả đều để đặt mấy tấm ván gỗ và mảnh vụn.
"Nào, ngồi ở đây này.” Tô Tầm Sinh vội vàng vác một cái ghế gỗ dài qua, chỉ là trên chiếc ghế ấy cũng toàn là mùn cưa bụi gỗ. Tô Tầm Sinh lấy ống tay áo, dùng sức gạt mùn cưa xuống, lúc này anh ấy mới ra hiệu cho Tô Tầm Vị ngồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT