Vân Nhã nhìn miếng thịt mỡ bóng nhẫy và miến ninh nhừ đến mức nát vụn, thật sự không thể thấy thèm nổi. Còn khoai tây sợi thì xào hơn đen, chẳng biết có phải là do không rửa sạch nồi hay không.
Song Dương Hồng Hoa vẫn cảm thấy hết sức hài lòng về bản thân, thậm chí còn đương đương tự đắc mà nhìn Vân Nhã, nói: “Thanh niên tri thức Vân, cô mau ăn đi, đừng có khách sáo, cứ coi đây như nhà mình là được. Hộp cơm hôm nay Tô Tầm Vị bán có mấy món này, tôi cố tình dựa theo đó mà nấu đấy, với cả hôm nay không phải nó nấu mà là mẹ nó Trương Lệ Mai làm. Tôi với Trương Lệ Mai giống, nhau, đều là người kiếm ăn trong bùn đất, chưa từng học kỹ năng nấu nướng, thế mà đồ bà ấy làm ra đều bán hết sạch. Có vẻ bán cơm hộp chỉ cần nấu chín, thêm chút đầu, rồi bỏ tí thịt vào là được.”
Nghe Dương Hồng Hoa nói xong, bác cả Tô vừa mới cầm đũa lên đã hừ lạnh một tiếng, phản bác: “Người ta nấu ngon mới có người mua, làm gì đơn giản như bà nói! Lúc trước con gái của Kiều Phú Quý và mẹ Lục Vân Hiên cũng muốn bắt chước người ta bày hàng đó, cuối cùng thì sao? Thực phẩm không sạch sẽ, khiến người ăn mắc bệnh, người ta tới đập phá quầy hàng kia kìa!”
Những lời này như một gáo nước lạnh dội vào đầu. Nhưng mà gáo nước lạnh này vẫn không làm cho bác cả gái tỉnh táo tại. Bây giờ bà ta một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào gian hàng của Tô Tầm Vị, nếu như gian hàng đó không kiếm được tiền thì Trương Lệ Mai sẽ không dám vênh mặt hất hàm sai khiến bà ta, cũng không kiêu ngạo mà nói rằng cuộc sống của gia đình bà ta quá khó khăn.
Trong lòng Dương Hồng Hoa hoàn toàn không muốn thừa nhận cuộc sống của gia đình không mấy tốt đẹp là lỗi do bà ta!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT