Đôi mắt cô đã nhắm chặt như vậy, làm sao anh biết cô chưa ngủ? “Em ngủ ngay đây.” Tô Tầm Vị chỉ có thể thấp giọng nói.
Tả Cánh Thành vẫn nằm bên cạnh, ôm Tô Tầm Vị vào lòng, nhỏ giọng nói: “Em và chủ nhiệm Tiểu Giang quen nhau như thế nào?”
Lời này vừa nói ra, Tô Tầm Vị lập tức cảm giác được đầu óc mình đột nhiên “Rầm”
một tiếng, nổ tung sấm sét.
Chẳng phải anh đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi sao? Chuyện đáng xấu hổ như vậy, không thể không hỏi sao?
Thật là. Nhưng người ta đã hỏi rồi, nếu cô không trả lời thì có vẻ như cô rất thô lỗ. Tô Tầm Vị cực kỳ chán nản, nhỏ giọng nói: “Chính là quen biết như thế đó! Em bị cái bà ở sạp hàng bên cạnh báo cáo, chủ nhiệm Tiểu Giang tới kiểm tra chuyện tra đầu cơ trục lợi. Em từ xa xa nhìn thấy người đã bỏ chạy, bị cậu ấy đuổi kịp. Em thấy tiếc chiếc xe ba bánh mới mua và số tiền trong túi, nên tùy tiện bịa chuyện với cậu ấy không ngờ rằng cậu ấy lại thả em đi thật...”
Hiện tại Tô Tầm Vị nói đến chuyện này, vẫn còn xấu hổ đến mức chỉ hận không tìm được một vết nứt trên mặt đất rồi lao vào đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT