Kiệu vốn đi qua rồi, Lãnh Nghệ cuối cùng không đành lòng hô dừng lại, vén rèm đi xuống, lần này khiến cả mấy người già cũng sợ hãi, kéo bọn trẻ con ra sau lưng. Y ngân cản tạo đãi quát người, ôn tồn nói:” Đừng sợ, bản huyện thấy các ngươi cuối năm rồi còn đi bán trẻ con, cho nên tới hỏi chuyện xem sao. Các ngươi là người ở thôn nào? Vì sao lại phải đi bán trẻ con, mỗi đứa bán được bao nhiêu?”
Một ông già toác trắng xác xơ, da mặt nhăn nheo, y phục vá trên vá dưới đi ra chắp tay trả lời:” Bẩm đại lão gia, thảo dân người thôn Biển Thạch, hai người này cũng thế, mấy người ngồi bên kia là ở thôn Hồng Tùng, còn có thôn Bảo Mã và thôn Loa Hoàn. Chính vì cuối năm rồi, nợ không để qua năm mới, cho nên bất đắc dĩ phải bán con bán cái. Bán chúng kỳ thực cũng là cứu chúng thôi, nếu không ở nhà cũng chỉ biết nhìn chúng chết. Đại lão gia thương xót mua chúng đi, mỗi đứa chỉ cần 5000 đồng thôi.”
Những 5000 một đứa? Đại lão gia miệng đắng chát, nhìn mấy đứa bé đáng thương mà bất lực, trên người y chỉ có 500 đồng ăn Tết, mua một đứa cũng chẳng nổi, cười áy náy:” Người trong thôn bán con cái có nhiều không?”
“ Nhiều ạ!” Mới đầu mọi người còn sợ, giờ thấy đại lão gia hiền hòa thì mấy cái miệng đồng thanh, người khác cũng kéo tới xúm quanh ông già kia:” Một thôn phải tới mười mấy nhà bán con rồi ạ, lần trước báo tuyết, nhiều nhà đổ sập, tới chỗ trú thân không có.”
“ Khổ lắm đại lão gia ơi, không ai muốn bán con bán cái cả, nhưng biết cách nào, giữ chúng ở lại thì lớn bé trong nhà ôm nhau chết hết.”
Nói rồi một người khóc, người khác khóc theo, bọn trẻ con cũng mếu máo khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT