Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau Lãnh Nghệ dậy khi trời còn tờ mờ sáng, vận động ở trong phòng nhưng không ra ngoài, vờ như còn ngủ đợi xem hai cái thi thể có bị phát hiện không.

Quả nhiên khi đang tập chống đẩy thì nghe thấy ở hậu viện có những tiếng ồn ào, tựa hồ tụ tập rất đông người, nhưng y không có phản ứng gì. Tới khi có người gõ cửa, bấy giờ Lãnh Nghệ mới đứng dậy mở cửa phòng ra, là Đổng sư gia, ông ta cấp thiết nói:” Không hay rồi đông ông, cái ngõ nhỏ sau khách sạn có người treo cổ.”

Vậy là người đó được phát hiện rồi, có lẽ trời an bài không muốn thi thể hắn bị dày vò lâu, Lãnh Nghệ giả bộ giật mình:” Treo cổ à, ai thế?”

“ Không biết, có điều theo bộ khoái khám xét hiện trường nói thì là một tên điên không biết từ đâu ra, xuất hiện trong thành mấy hôm rồi, ăn mặc rất kỳ quái, tóc ngắn, chạy lung tung khắp nơi, còn ăn cắp bánh. Bộ khoái muốn bắt nhưng hắn trốn rất giỏi. Không ngờ là lại treo cổ ở trong góc yên tĩnh như thế, bị người dậy sớm phát hiện.”

“ Quan phủ tới chưa?”

“ Tới rồi ạ, Liêu tri phủ đích thân tới, đã cho ngỗ tác kiểm tra, nói là treo cổ mà chết, không có dấu hiệu mưu sát. Không biết là tên điên ở đâu tới, chết đâu không chết lại chết ở nơi này, tri phủ mang ra ngoài thành thiêu.”

“ Thiêu à? Sao lại thiêu?” Lãnh Nghệ giật mình, y còn đang tính cách nào đem cái xác đó đi chôn cất tử tế:

“ Đông ông, họ cẩn thận vậy là đúng, lỡ tên điên đó có bệnh dịch thì sao?”

Kỳ thực Đổng sư gia không muốn nói, hỏa thiêu tránh bệnh dịch gì đó chỉ là cái cớ nói cho đường hoàng thôi, quan phủ không muốn phiền phức. Nếu người trong thành chết không nói, chứ tên điên ở đâu tới cứ thiêu là tốt nhất, không còn thi thể thì có là giết người chăng nữa cũng không có vụ án nào hết.

Lãnh Nghệ mới tới nơi này, còn nhiều bỡ ngỡ làm sao hiểu được mánh khóe đó, ngồi xuống giường bùi ngùi gật đầu lẩm bẩm:” Thật đáng thương.”

Đổng sư gia cũng thở dài một tiếng đồng tình.

Lãnh Nghệ đi ra cửa sổ người xem náo nhiệt rất đông, tụ tập suốt từ chỗ y giấu xác vị huyện lệnh đáng thương kia cho tới tận ngoài ngõ. Ánh mắt y lại nhìn về phía cái cống kia, nếu trong thời gian ngắn phát hiện ra những hai cỗ thi thể, khả năng cao sẽ có chuyện ngoài dự liệu, không nên ở lại đây, Lãnh Nghệ quay người lại:” Chúng ta mau về huyện đi, còn có chuyện khó cần xử lý.”

Đổng sư gia vâng lời đi sai phái mã phu chuẩn bị ngựa, sau đó giúp Lãnh Nghệ mặc y phục, xách hành lý. Đối với việc đông ông có thêm một cái túi da và một bọc y phục, ông ta không hỏi gì cả.

Xe ngựa rời khỏi khách sạn, cái chết của một tên điên cũng chỉ gây xôn xao ở phạm vi nhỏ, không ảnh hưởng tới tòa phủ thành này, xe đi trên phố có thể cảm nhận được sự phồn vinh thanh bình nơi đây.

Ấn tượng đầu tiên của Lãnh Nghệ là bách tính nơi này có vẻ thích treo đèn lồng, nhìn đâu cũng thấy, đèn lồng lớn treo ở các cửa tiệm, đèn lồng nhỏ hơn treo ở nhà dân, còn có cả xâu đèn lồng từ trên lầu cao. Nếu lúc này là buổi tối đèn thắp lên ắt tạo thành cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Một số thậm chí có vẻ là làm bằng giấy chống nước, có thể treo hẳn ngoài trời.

Ngoài đường phố, bọn trẻ nhỏ kết thành từng đám chạy nhảy nô đùa, đây là dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy cuộc sống nơi này không hề bị tác động bởi cái chết kia.

Chiếc xe ngựa men theo con đường lớn lát đá rời khỏi thành, trên con phố chật người, tiếng rao bán hàng, tiếng chào hỏi, cười nói rộn rã khắp toàn thành. Trên đường phố có không ít nữ tử dân tộc, rất dễ nhận ra, vì y phục của họ hoa lệ sặc sỡ, không ngần ngại khoe dung mạo xinh tươi như hoa của mình.

Lãnh Nghệ nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên hô:” Dừng.”

Xe ngựa lập tức dừng lại, Lãnh Nghệ nhảy xuống xe, đi tới một hiệu trang sức bên đường, Đổng sư gia theo sau.

Chưởng quầy nhanh nhẹn chạy tới:” Không biết khách quan muốn mua gì ạ?”

Lánh Nghệ lúc này đã mặc một bộ trường bào bình thường, cho nên vị chưởng quầy kia không biết trước mắt mình là một vị huyện lão gia, thấy y ăn mặc bình thường nói chuyện không quá niềm nở.

Cửa hiệu này hai tầng, hơn bình thường bán bánh bán đồ lặt vặt chút, không cao cấp gì, song cũng là nơi bán đồ trang sức nên khang trang. Lãnh Nghệ xem qua các loại trang sức trên quầy, cuối cùng ánh mắt dừng ở một cái trâm bạc:” Thứ này bán bao nhiêu?”

“ 3600 đồng, không mặc cả.”

“ Lấy cho ta xem.”

Chưởng quầy lấy ra đưa cho Lãnh Nghệ.

Lãnh Nghệ xem rất kỹ, cái trâm bạc này chế tác khá tinh tế, y thích nhất là trên trâm còn khắc một đôi uyên ương sống động, rất thích. Mò trong người lấy ra mấy mẩu bạc vụn lục được trên người tên sát thủ, đặt lên quầy.

Chưởng quầy không ngờ vị khách ăn mặc bình thường vậy mà ra tay hào phóng, mặt tươi cười tức thì, khen nức nở:” Đại gia thật có nhãn quang, cái trâm bạc này là hàng tới từ kinh thành, cả Ba Châu này chỉ có một cái, không có cái thứ hai cùng kiểu dáng. Tặng cho nương tử hoặc ý trung nhân là vô cùng thích hợp.”

Vừa nói vừa chân tay thoăn thoắt lấy ghế, đứng lên trên cân bạc, sau đó dùng cái kéo hình dạng kỳ dị cắt phần bạc dư trả cho Lãnh Nghệ, lại lấy một cái hộp gấm cất trâm, còn dùng tấm lụa bọc trâm, cẩn thận đặt vào trong, đóng nắp, hai tay đưa lên.

Lãnh Nghệ được chưởng quầy tiễn ra tận xe, còn đỡ y lên xe ngựa. Lên xe rồi Đổng sư gia mới hỏi:” Đông ông mua cho phu nhân sao?”

“ Ừ.” Lãnh Nghệ đặt hộp gấm vào trong bọc, y không biết tính cách của vị huyện lệnh kia ra sao, làm việc này có phù hợp không, nhưng đã hứa sẽ chiếu cố thật tốt người nhà của hắn rồi, lần đầu gặp nàng, nên có món quà chứ, hơn nữa đi xa về mua một món quà cũng là hợp lý:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play