Tên bộ khoái Từ Phong nãy giờ đứng khoanh tay dựa lưng vào cửa ngáp, hắn vốn không thích thù gì với nhiệm vụ này, hắn ghét nơi khỉ ho cò gáy hắn nhớ da diết kinh đô phồn hoa, hắn ghét phải làm nhiệm vụ bảo vệ cho tên quan bé như hạt vừng, hắn càng ghét chuyện Thành Lạc Tiệp gần gũi với Lãnh Nghệ.
Vì thế mà mọi cử chỉ lời nói của Lánh Nghệ đều vô cùng chướng mắt, nghe y muốn cứu đứa bé thì lẩm bẩm:” Đồ nghèo kiết xác còn hủ lậu.”
Không ngờ câu này bị Thành Lạc Tuyền đứng cách đó không xa nghe thấy, nàng xoay người đá một phát vào ống đồng, làm Từ Phong á đau đớn ôm chân, nàng quay sang quát:” La hét cái gì thế, không biết đang chữa bệnh à?”
Phía quầy thuốc Thành Lạc Tiệp, mấy người nữa cũng xoay người cau mày khó chịu, mặc dù việc làm của phu thê Lãnh Nghệ không được người ta đồng tình, nhưng tấm lòng thì đáng trân trọng.
Từ Phong nào dám nói thật, vội qua loa lấp liếm:” Không sao, không sao, trời tối vô ý chạm chân vào cạnh bàn, ha ha.”
Chẳng an buồn để ý tới hắn, một hỏa kế lấy sổ ghi chép, chữ nghĩa hỏa kế chẳng biết nhiều, tên thuốc với số đếm vẫn biết, sau khi đếm số tiền trong túi của Lãnh Nghệ, báo:” Đại lão gia, còn thiếu bảy lạng ba tiền.”
Lãnh Nghệ ký tên lên đó, hỏa kế liền lập tức đi bốc thuốc.
Thuốc bốc cả một đống lớn, mấy bộ khoái mang giúp, Lãnh Nghệ nhét túi tiền rỗng vào lòng, tiền thì chẳng tiếc, chủ yếu là cuối cùng tay trắng lại hoàn trắng tay làm y không khỏi cười khổ. Trác Xảo Nương day dứt nhìn trương phu, xảy ra chuyện này là lỗi của nàng. Lãnh Nghệ chỉ đám lại nàng bằng nụ cười nhẹ trấn an, làm nước mắt nàng trào ra lần nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT