Trong y quán đã chẳng còn ai, chỉ có đống bàn ghế ngổn ngang, thậm chí có cả một cái giày, hai cái mũ, mấy cái áo, tựa như bị bão quét qua. Lãnh Nghệ chỉ nói thì thầm cho tên say ngay:” Chẳng có tên say nào mà người nồng nặc mùi rượu, nói ra lại chẳng có hơi rượu ... Ngươi đáng lẽ không nên đóng giả kẻ say.”
“ Thì ... Thì ra, ngươi là, hổ đội lốt ...” Tên say chưa nói hết đã gục đầu xuống:
Lãnh Nghệ tiếp tục la hét đẩy tên say ra, giữa ngực hắn có thêm một con dao.
Hậu viện y quán toàn là bệnh nhân và người nhà của họ, tất cả rúm ró nơm nớp nhìn ra ngoài thì Lãnh Nghệ tay chân khua khoắng chạy vào:” Giết người, giết người rồi! ... Người đâu, phu nhân! Phu nhân!”
Trác Xảo Nương từ bếp chạy ra:” Quan nhân, quan nhân, thiếp ở đây.”
Lãnh Nghệ run run ôm lấy nàng:” Vừa rồi tên say nổi điên giết chết người dìu hắn, sau đó, sau đó xô đẩy nhau, rồi ... Rồi tên kia cũng chết rồi.”
Nghe thế người trong hậu viện đều kinh sợ, rối rít hỏi Lãnh Nghệ, chết hết rồi à? Lãnh Nghệ quá sợ chỉ gật đầu, nói không rõ. Có người to gan rón rén đi ra cửa tiền viện, thò đầu nhìn chỉ thấy tráng hán đỡ người toàm máu me, nhuộm đỏ cả mảng đất, còn tên say bị một dao đâm vào ngực.
Trác Xảo Nương như sợ ác đồ sống lại, kéo Lãnh Nghệ vào hẳn bếp. Thảo Tuệ thì nằm co quắp góc bếp, nghe thấy giết người cũng chẳng có sức lực mà phản ứng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT