Triệu Nguyên Tá mừng lắm, hớn hở rời lều Da Luật Hưu Ca về lều của mình. Cả đêm hôm đó hắn kích động không ngủ được, ngồi xuống học động tác của cha mình, lúc thì nói "miễn lễ", lúc bảo "bình thân", không thì đứng bật dây hô "tan triều". Cứ như là làm hoàng đế tới nơi rồi vậy, không hề biết có đôi mắt âm độc trong bóng tối nhìn trò hề của mình.
Chiều ngày hôm sau bọn họ tới ngoài thành Lương Hương, có điều ở đây bọn họ bị hạn chế khu vực hoạt động, chỉ có thể ở nơi chỉ định của quân Liêu, cấm đi lung tung.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, trời vẫn còn tờ mờ sáng, bọn họ được trọng binh quân Liêu hộ tống lên đồi đất cao. Đứng ở đây có thể thấy bốn xung quanh thành Lương Hương đều là quân Liêu, đội ngũ chỉnh tề. Những chiếc máy bắn đá cỡ lớn đã được đặt trời mô đất cao, còn xe bắn nỏ, xe công thành, xe thang, xe chắn tên nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Mặc dù nhìn đâu cũng thấy quân Liêu nhưng trừ tiếng ngựa hí thì gần như không nghe thấy tiếng nói chuyện, một sự lặng khiến người ta sợ hãi.
Ngược lại trên tường thành Lương Hương, tuy cũng chi chít quân Tống, nhưng mà lộn xộn thấy rõ, chẳng nhìn ra doanh nào với doanh nào, chẳng thấy vũ khí thủ thành. Lại nhìn cổng thành đã tan nát, sợ không chịu nổi một húc của xe công thành. Tường thành thì thấp, có nơi đã sụp đổ. Chết người nhất là không có sông hộ thành.
Dương Duyên Phổ thở dài: "Bảo sao quân Liêu dám mạnh miệng tuyên bố hạ thành trong một ngày, xem ra không phải nói khoác.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT