Lãnh Nghệ thiếu chút nữa không nghĩ tới người ta gọi mình, chỉ là xung quanh đây không có ai hết, tự nhiên có người gọi mới theo bản năng quay đầu nhìn, liền thấy cung nữ bên cạnh Lý Đức Phi, tên Xuân Hương. Y chỉ khom người đợi, vì Mạnh Hoa rất ít nói.
Xuân Hương nhoẻn miệng cười: "Đức Phi nương nương bảo ta ở đây đợi ngươi, nương nương có lời muốn nói với ngươi.”
Lãnh Nghệ gật đầu, theo ả tới cung Khôn Ninh của Lý Đức Phi.
Cung Khôn Ninh ở sau cung Phúc Ninh, đi không lâu là tới rồi, Xuân Hương bảo y đợi một lát để bẩm báo, sau đó mới cho y vào.
Lãnh Nghệ khom người đi vào, tới nơi mắt hơi ngước lên không ngờ thiếu chút nữa phun máu, chỉ thấy Lý Đức Phi nằm nghiêng trên giường dài, thần thái nhàn nhã, một tay chống cằm, đôi mắt mê người như được che một tầng sương mù, bàn chân trắng như tuyết lộ ra dưới chiếc váy lụa, thành một bức tranh mỹ nhân có thể làm bất kỳ một nam nhân nào cũng phải thần hồn điên đảo. Đã thế nàng còn mặc váy rất mỏng, ngực áo trễ, lộ ra nửa bầu ngực mơn mởn.
Biết nàng chỉ coi mình là thái giám nên chẳng bận tâm, nhưng Lãnh Nghệ thì có đấy: "Lão nô bái kiến nương nương. Cung chúc nương nương vạn phúc kim an!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT