“ Quan gia cưỡi ngựa đi mất, mọi người tìm khắp nơi không thấy, thiếp cuống cả lên, Vũ Công quận vương tới an ủi thiếp, nhưng thiếp nghe lời hắn nói, càng sợ tới phát khóc ...” Hoa Nhị nói tới đó giọng nghẹn lại.
Triệu Quang Nghĩa càng đau lòng, hận không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi, ôn nhu hỏi: "Hắn nói gì mà làm Hoa Nhị của trẫm khóc thế?”
Hoa Nhị lí nhí: "Hắn, hắn nói ... Nếu quan gia có mệnh hệ gì, hắn sẽ chiếu cố thần thiếp, bảo thần thiếp đừng lo.”
Triệu Quang Nghĩa mắt trợn tròn: "Hắn dám nói thế à?”
“ Vâng, thần thiếp cũng thấy hắn nói quá ngỗ nghịch, vội trách hắn sao lại nói thế, quan gia chỉ đi săn thôi, có chuyện gì được? Hắn nói bâng quơ cái gì mà trời gió mưa thất thường, người có họa khó họa khó đoán ...”
Lãnh Nghệ khiếp sợ quay sang nhìn Triệu Quang Nghĩa, hai người hiển nhiên đang nghĩ tới cùng một vấn đề, nhưng Triệu Quang Nghĩa bình thản hơn nhiều: "Khanh suy nghĩ đơn giản rồi, nếu chỉ vì một nữ nhân, hắn đâu liều lĩnh tội mất đầu như thế. Giả sử khi đó hắn gây cho trẫm một vết thương nặng, nhưng không chết ngay, trẫm quay trở về, khanh gánh hết tội, hiểu chưa? Chỉ là trẫm không nghĩ tới Vũ Công quân vương có tham gia thôi, hừ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT