Buổi chiều tuyết vẫn rơi lúc lớn lúc nhỏ.
Triệu Quang Nghĩa lại tới Phật đường, Hoa Nhị phu nhân và Lăng Yên đã ngồi tụng kinh, nhìn cảnh này ông ta không đành lòng. Sáng tụng kinh, chiều tụng kinh, thấm thoắt một cái trời tối rồi một ngày trôi qua, nếu ông ta từ chối nàng, có lẽ nàng cứ thế này cả đời, ông ta thấy bản thân có trách nhiệm giải thoát cho nàng khỏi cuộc sống ảm đạm bế tắc này.
Tình cảm ông ta với Hoa Nhị phu nhân là thật lòng chân thành, nó có thể kéo dài bao lâu không ai biết, ít nhất thời khắc này dù có là hoàng đế thì ông ta cũng không khác gì bao kẻ si tình, khổ vì tình khác.
Nửa canh giờ sau Hoa Nhị phu nhân mới ngừng tụng kinh, lại lặng lẽ cầu khấn hồi lâu mới đứng lên, vừa xoay người thấy Triệu Quang Nghĩa có hơi bất ngờ: "Quan gia tới rồi, sao không gọi thần thiết một tiếng?”
Triệu Quang Nghĩa lựa lời nói: "Trẫm không muốn quấy rầy nương nương thanh tu, có chuyện này, nương nương có thể dời bước ra hậu viện nói không?”
Hoa Nhị phu nhân ngẩng đầu lên nhìn tuyết trắng bay mua bên ngoài, nhỏ nhẹ nói: "Thần thiếp không sợ gió tuyết, nhưng không thể để quan gia chịu cái khổ phong hàn, quan gia có chuyện gì cứ nói ở đây được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT