Thành Tường là cảnh sát hình sự, tiếp xúc với xác chết nhiều lắm, khối hiện trường án mạng còn kinh khủng buồn nôn hơn thế này cơ, nên y không sợ. Thế nhưng chứng kiến một cái xác chết giống hệt mình lại là phạm trù khác hoàn toàn, làm y rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc từ chân lên đỉnh đầu, toàn thân nổi hết da gà da cóc, kinh hãi nhảy lùi ra sau loạng choạng chạm phải cái gì đó, thế là oạch một cái làm y ngồi xuống giường.
Bốn bề im ắng, tiếng động nhỏ này làm Thành Tường dọa sợ bản thân, nhất thời nín thở không dám phát ra một tiếng động nào.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có ngọn đèn dầu len lét chiếu sáng không qua ba mét, có hai người, một ngồi trên giường, một nằm dưới đất, một sống, một chết.
Quỷ dị nhất là, hai người này giống hệt nhau, chỉ khác mỗi bộ trang phục mặc trên người.
Làm sao có thể?
Thành Tường ngồi đó chưa hết hoảng sợ, cảnh tượng này làm y có cảm giác có một khuôn mặt trắng bệnh vô hồn đang nở nụ cười đáng sợ sau lưng.
Cút!
Lòng thầm quát khẽ, tay vung lên xua đi hình ảnh tưởng tượng, tay vô tình quét phải bọc hành lý, làm đồ đạc trong đó văng ra, trước mắt y xuất hiện một tấm bái thiếp.
Chỉ thấy ngoài tấm bái thiếp ghi mấy chữ bằng tiếng phồn thể, rất nhiều nét, y láng máng nửa đọc nửa đoán ra là "Quyền tri Âm Lăng huyện Lãnh Nghệ cẩn điệp".
Tuy không hiểu hết chữ trên đó, nhưng nếu tấm thiếp này của viên quan kia, vậy thì tên hắn là Lãnh Nghệ, quan chức không tệ, là tri huyện Âm Lăng. Tri huyện là cái chức quan nhỏ xíu, chẳng đáng kể, nhưng đứng đầu một huyện, coi như cũng là vua một cõi.
Không biết nguyên do gì thúc đẩy, mắt Thành Tường đảo qua đảo lại giữa thi thể và phong bái thiếp, sau đó rút ra xem, chỉ thấy viết "Cẩn chi hậu tham Ba Châu tri phủ phục thính tài chỉ. Cẩn phụ ngân 10 lượng. Mộc ân vãn sinh Lãnh Nghệ khấu đầu."
Mặc dù thử cổ văn kỳ quái cùng chữ phồn thể phức tạp làm y đọc chữ hiểu chữ không nhưng cũng đủ thông tin, người tên Lãnh Nghệ kia là tri huyện, chuẩn bị đi bái phỏng tri phủ Ba Châu, bái thiếp chưa đưa đi, hoặc là người ta không chịu gặp nên trả lại. 10 lượng bạc trong cái hộp sơn đen kia là lễ vật.
Lúc này đã bình tĩnh lại, Thành Tường quan sát viên quan kia, tướng mạo thực sự rất giống, mới đầu vì kiểu tóc khác hẳn nhau nên y không chú ý. Thực sự là càng nhìn càng giống, không chỉ vóc dáng tương đương, ngay cả độ dài râu cùng độ dày cũng không nhau ... Bởi vì công tác quá bận rộn nên một thời gian dài rồi Thành Tường chưa cạo râu, rồi thêm bảy tám ngày qua lang thang đồi núi hoang vắng. Với lại y còn có tính hời hợt qua loa, thường xuyên quên cạo râu mà bị lãnh đạo phê bình, nói y diện mạo không chỉnh tề.
Thành Tường cũng có mấy người bạn gái, người cuối cùng vì y sống lôi thôi quá mà chia tay.
Thế nào mà khiến y và viên quan này giống hệt nhau, nếu mà đội cái mũ lên, từ phần mai trở xuống không thể nhận ra được.
Đúng, chỉ cần đội mũ lên, sẽ không ai nhận ra khác biệt giữa bọn họ.
Không ai nhận ra đâu.
Hay là … hay là mình …
Một ý nghĩ cực kỳ táo bạo nảy ra khiến tim Thành Tường đập mạnh, hồi hộp kích thích, ngồi ngây ra, lúc này trong đầu y có đấu tranh giằng xé, có dằn vặt, cuối cùng Thành Tường quyết đoán hành động. Mau chóng cởi cảnh phục của mình ra, cởi quan phục của thi thể, trang phục của người xưa rườm rà, lớp trong lớp ngoài rất rắc rối, nhưng nếu chỉ lấy phần áo ngoài cùng thôi thì y vẫn ứng phó được.
Sau khi thay đổi xong trang phục, Thành Tường đẩy thi thể xuống dưới bàn che đi, sau đó tới bên cửa, áp tai vào cánh cửa ngõ nghe ngóng. Bên ngoài không có động tĩnh gì, rút then cửa ra, mở một khe hẹp, hành lang tối mù mù cái đèn lồng treo đầu kia chỉ đủ nhìn đường, y hắng giọng uy nghiêm gọi: “ Này, điếm tiểu nhị, điếm tiểu nhị đâu?”
Dưới lầu có người đáp " tới đây!", sau đó nghe thấy tiếng rầm rầm ở cầu thang, Thành Tường cẩn thận khép cửa lại. Tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa, sau đó có người gõ cửa gọi:” Đại lão gia, có chuyện gì ạ?”
Hay, có vẻ giọng mình và viên quan kia giống nhau, tên điếm tiểu nhị không nhận ra, đây là bài kiểm tra nhỏ của Thành Tường thôi. Thật ra y sợ nhất là giọng khác nhau, hành vi cử chỉ khác nhau thì có nhiều cách lý giải, ví dụ như do hoàn cảnh, do cảm xúc tác động, nhưng giọng nói cũng khác thì không ai tin.
Thành Tường nghe ngóng người nơi này nói chuyện cả ngày rồi, bọn họ dùng tiếng địa phương, khác xa với tiếng phổ thông của y, mặc dù y nghe hiểu được người ta nói gì, nhưng y không thể nói được bằng kiểu giọng đó. May mà có vẻ tên này cũng nói giống mình, thật trùng hợp.
Kỳ thực Thành Tường không biết là, bất kể ngươi người ở đâu, nói tiếng gì, muốn làm quan thì phải dùng loại tiếng nói chung ở kinh thành, chính là thứ phát triển thành tiếng phổ thông sau này.
Thành Tường không hiểu điều ấy, nhưng lại phát hiện chuyện lạ, vì sao một tên điếm tiểu nhỉ lại dám dùng giọng điệu gắt gỏng này nói chuyện với quan viên? Dù là nửa đêm bị đánh thức cũng không thể có thái độ này chứ? Thành Tường hừ một tiếng: “ Mang cho ta một chậu nước nóng, kiếm thêm con dao cạo.”
“ Vâng.” Điếm tiểu nhị đáp lời muốn đi, chợt nhớ ra:” Dao cạo ạ? Ở đây không có dao cạo.”
“ Thì mau đi tìm.”
“ Lúc tối lửa tắt đèn thế này đi đâu mà tìm, thứ đó chỉ chùa miếu mới có.”
Cũng đúng, thời xưa trừ hòa thượng và ni cô ra, tất cả mọi người đều để râu tóc, vì râu tóc máu thịt đều do cha mẹ ban cho, tùy tiện tổn hại là bất hiếu. Thế nên không ai có dao cạo, chỉ chùa miếu mới có là hợp lý.
Thành Tường nhanh chóng hiểu ra sai lầm của bản thân, sửa lời:” Vậy kiếm cho ta một cái kéo.”
“ Vâng.” Điếm tiểu nhị trước khi đi còn làu bàu:” Tiền phòng không trả nổi lại lắm trò.”
Hắn nói tuy nhỏ, nhưng Thành Tường đang căng thẳng áp tai vào cửa lắng nghe vẫn nghe thấy hết, không khỏi ngẩn người, tên tri huyện này không trả tiền phòng à? Trong rương có một cái hộp đầy ắp bạc cơ mà.
Rất nhanh điếm tiểu nhị bê một chậu nước và cái kéo đi lên, đứng trước cửa phòng, uể oải dùng chân đá cửa:” Mang tới rồi, mở cửa.”
“ Đặt ở cửa là được rồi.”
Rầm! Điếm tiểu nhị đặt mạnh chậu nước xuống sàn gỗ, ném kéo vào chậu đi luôn, thái độ không ra gì, cũng phải thôi, đã nợ tiền, nửa đêm lại còn yêu cầu nọ kia, người ta bực chứ.
Thành Tường nghe bên ngoài không có âm thanh nào nửa mới khẽ khàng mở cửa ra, bê chậu và kéo vào. Cài cửa cẩn thận, sau đó cắt hết tóc thi thể, sau đó cũng cắt lởm chởm tóc của mình.
Cửa sổ mở ra, đêm tối mùa đông chỉ có từng cơn gió lạnh thồi vù vù, đến bóng người cũng không có.
Thành Tường ngồi ngoài nửa buổi tối rồi nên biết, tuyệt đối không lo có người qua lại, thế nên y dùng chính cái đai lưng to bản chắc chắn kia buộc viên quan đó, thả từ từ qua cửa sổ. Sau đó bản thân leo xuống, lại trèo qua tường, từ từ kéo thi thể lên, đặt xuống.
Thể lực của Thành Tường rất tốt, làm một loạt việc này không tới mức quá mệt, nhưng hổi hộp khẩn trương, làm giữa đêm đông mà toát mồ hôi.
Cuối cùng cõng thi thể tới dưới cái cây cong queo cách đó không xa, y cũng chẳng dám đi xa, càng đi xa thì tỉ lệ bị phát hiện càng cao, quá nguy hiểm.
Thành Tường vốc một nắm bùm bôi bừa lên mặt thi thể, nhắm mắt quay đầu sang bên lẩm bẩm vài câu xin lỗi, lại đấm vào mặt thi thể mấy cái, phá hỏng dung mạo. Tiếp đó kiếm một tảng đá to đứng lên trên, so sánh độ cao cổ viên quan, buộc đai lưng lên cành cây, bế thi thể lên tròng đầu vào, khẽ buông tay, chỉnh vết xiết cổ thật khớp, sau đó đá đổ hòn đá.
Nơi này rất kín đáo, nếu không tới gần sẽ không thấy được, ít nhất không thể bị phát hiện trong đêm nay.
Nhìn cỗ thi thể lủng lẳng trên cây, người không phải do mình giết, nhưng làm chuyện này thấy rất thất đức, day dứt, đứng đó một hồi, mắt hơi ướt, Thành Tường quỳ xuống khấu đầu một cái: “ Người anh em, đắc tội với anh rồi, tôi làm vậy là vạn bất đắc dĩ mà thôi ... Anh yên tâm, tôi thề với anh, tôi đã mượn cái thân phận này thì nhất định sẽ giúp anh sống tốt quãng đời còn lại, nếu anh có thân nhân, tôi sẽ giúp anh chiếu cô, thay anh tận hiếu. Anh ở trên trời có linh thiêng thông cảm cho tôi, phù hộ tôi.”
Nói xong cung kính lạy cái nữa.
Dù trong lòng cảm xúc ngổn ngang, Thành Tường biết chỗ này không thể ở lại lâu, người lom khom lần mò trong bóng đêm trở về nơi mình nấp trước đó, trèo lên cây đại thụ, lấy một cái vali bằng da. Đây là thứ y mang theo khi tới đây, vì chuẩn bị trộm quần áo nên giấu ở nơi này. Y đeo vali da, lại lần nữa quay về căn phòng trong khách sạn.
Trong phòng vẫn thế, ngọn đèn dầu bị gió thổi lay qua lay lại tựa hồ có thể tắt bất kỳ lúc nào, Thành Tường ngẩng đầu nhìn xà nhà mông lung nơi từng treo một cỗ thi thể, nói thêm một câu "xin lỗi" rồi đóng cửa sổ lại.
Đây là một chuyện đầy tính mạo hiểm, bất trắc, nhưng làm thì cũng làm rồi, Thành Tường nhắm mắt lại, đứng im tại chỗ hồi lâu ổn định cảm xúc, khi mở mắt ra lẩm bẩm như tự ám thị:” Từ giờ trở đi, mình là Lãnh Nghệ.”
Cho cái vali da xuống dưới gâm giường, kéo then cài cửa ra, ngồi trở lại bàn, nhìn tóc tai vương vãi khắp nơi, tay chấm vào chén trà, sau đó há miệng khóc.
Tiếng khóc này thực sự kinh thiên động địa, tuy là khóc giả, nhưng bi thương là thật, mấy hôm nay vì sinh tồn mà y phải đè nén cảm xúc xuống, giờ nghĩ tới tình cảnh bản thân, nghĩ tới thế giới mình không thể về, nghĩ tới tương lai mù mịt, nghĩ tới chuyện khốn kiếp mình vừa làm. Lãnh Nghệ càng khóc càng nhập tâm, càng khóc càng thương tâm ... Cuối cùng thành khóc thật.
Rất nhanh cửa phòng bị đẩy ra, xông vào trước tiên là một người trung niên tuổi chừng trên bốn mươi, hắn nhìn Lãnh Nghệ ngồi đó khóc, mặt lộ vẻ kinh ngạc không sao tin nổi, như thấy chuyện khó tin nhất trên đời. Lãnh Nghệ tuy đang khóc rất thảm thiết, nhưng vẫn không quên quan sát phản ứng của người khác với vị tri huyện mình.
Vẻ mặt của người trung niên đó chẳng lẽ là mình đóng giả có chỗ nào thất bại rồi? Lãnh Nghệ lòng lo thon thót.
Tiếp ngay đó lại có thêm một người, y phục xộc xệch, rõ ràng đi rất gấp, chín là ông già mà Lãnh Nghệ nhìn thấy ở cùng vị tri huyện kia. Ông già chừng 50, râu tóc hoa râm, hiền từ như bậc trưởng bối, đi vào phòng thấy Lãnh Nghệ tay cầm kéo đang cắt tóc, tóc đã bị cắt vương vãi khắp nơi, lúc này đầu đã thành con chim cút trọc đầu rồi.
Ông già thất kinh, cuống quít chạy tới đoạt cái kéo, dậm chân đau lòng kêu: “ Đông ông! Làm cái gì thế này?”
Hay, Lãnh Nghệ mừng thầm, ông già này từ đầu tới cuối chỉ chấn kinh vì mình cắt tóc mà không hề có chút nghi hoặc nào với tướng mạo của mình, tảng đá lớn trong lòng Lãnh Nghệ liền đặt xuống. Xem ra mình đóng giả thành công lắm, ngay cả người bên cạnh cũng không phát hiện ra điều gì.
Có điều người trung niên xông vào đầu tiên kia vì sao lại cứ nhìn mình kinh ngạc như thế? Chẳng lẽ nhìn ra sơ hở gì rồi chăng? Có vẻ không giống, Lãnh Nghệ vừa khóc vừa nhìn, ngoài cửa có thêm vài vị khách tới xem náo nhiệt, còn người trung niên đó thì lại đi mất rồi.
Thật khả nghi.
Lãnh Nghệ không dám nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm người trung niên kia, cúi đầu lau nước mắt làm ra vẻ thương tâm, mà y cũng thương tâm thật nên chẳng ai nhìn ra sơ hở gì. Không vội vàng lên tiếng, cứ quan sát động tĩnh trước tính sau, dù sao người này cũng đi theo vị tri huyện kia, nói linh tinh không khéo lộ tẩy.
Tới tận khi chưởng quầy, điếm tiểu nhị của khách sạn cũng tới, Lãnh Nghệ mới làm ra vẻ đã kìm nén đước, ngước đầu lên nuốt nước mắt vào trong: “ Lãnh mỗ sống uổng hơn hai mươi năm, không ngờ ... “
Ông già hơi khom người xuống:” Đông ông, đâu cần thế, chẳng qua nhất thời không thuận lợi thôi.”
Giọng ông già không có nửa phần nghi ngờ, Lãnh Nghệ yên tâm hơn nữa, đúng là giọng nói xem ra cũng không khác mấy vị tri huyện kia rồi, nắm một ít tóc trên bàn giơ lên cho nó rơi lả tả:” Đâu chỉ nhất thời không thuận lợi, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cách cắt tóc làm sư, quy y cửa phật cho rồi.”
Ông già vội nói: “ Đông ông, vụ án này được ra hạn ba ngày, chắc gì đã không phá được. Với lại dù không phá được thì cũng chỉ cách chức hoàn hương thôi, đâu tới mức phải xuất gia?”
Gì, phá án sao? Cái này là sở trường của mình, lại còn ba ngày nữa, tuy không nhiều, nhưng đúng là không thể, khoan, khoan, không phải lúc nghĩ chuyện đó, Lãnh Nghệ lúc này đầu óc vẫn hơi rối, cố điều chỉnh lại cách tư duy. Nếu theo lời ông già kia thì mất chức về quê là cùng, vị tri huyện kia làm sao tới mức phải treo cổ?
Tên điếm tiểu nhị đưa nước và kéo cho y mặt dài như ngựa, má thì hóp, mắt láo liên, thấp giọng nói với chưởng quầy khách sạn và người xung quanh:” Bảo sao trước đó y sai tiểu nhân đi kiếm dao cạo, tiểu nhân còn lấy làm lạ, đang yên đang lành kiếm thứ đó làm cái gì? Té ra là muốn xuất gia.”
Một hỏa kế nói:” Muốn xuất gia thì cũng phải mời phương trượng trong chùa cạo đầu chứ, sao lại tự cắt thế này?”
Chưởng quầy mắng:” Ngươi thì biết cái gì, đây gọi là cắt tóc tỏ ý, chứng minh mình đã quyết quy y rồi. “
Tên mặt ngựa nhìn Lãnh Nghệ với vẻ ghét bỏ:” Y có xuất gia hay không chúng ta chẳng quản được, mấy tháng qua y nợ nhà chúng ta bao nhiêu tiền phòng tiền cơm rồi. Phải khiến y kết toán rõ ràng, nếu không y lục căn thanh tịnh rồi, chúng ta lỗ nặng.”
Đây là lý do khiến Mặt Ngựa thái độ không tốt với Lãnh Nghệ, ăn dầm ở dễ chỗ người ta bao lâu không trả tiền, tôn trọng hay sợ hãi thì cũng hao mòn hết rồi, nếu không có bộ quan phục kia, bọn họ sớm cầm gậy đuổi đi ấy chứ. Huống hồ đây là phủ thành, tri huyện nhỏ xíu còn chưa quản nổi đâu.
Ở trong phòng, ông già kia tiếp tục khuyên:” Đông ông không nên nghĩ quẩn như thế, hiện giờ ngài là quan phụ mẫu, là huyện lệnh thất phẩm, là bao nhiều năm miệt mài đèn sách mới có được, sao có thể phẩy tay một cái bỏ đi? Phụ mẫu của ngài ở quê nhà sẽ nghĩ thế nào? Thê tử của ngài thời khắc này còn đứng cửa ngóng trông ngài trở về, nếu ngài xuất gia, bọn họ sẽ thương tâm lắm, đông ông xin hãy nghĩ lại.”
Vậy là vị tri huyện này còn có cha mẹ ở quê, có thê tử ở huyện nha đang chờ? Nguy rồi, ai còn lừa được, chứ lừa người sinh thành, lừa người chung giường sẻ gối thì lừa làm sao? Cha mẹ ở quê, hiện chưa phải vấn đề, còn thê tử phải làm sao đây, Lãnh Nghệ lòng đánh trống rồi.
Đợi mãi không thấy Lãnh nghệ trả lời, cứ ngồi ngây ra đó hai mắt thất thần, trông không giống có vẻ muốn hồi tâm chuyển ý, ông già không biết phải làm sao nữa, tự trách:” Chỉ trách học sinh vô năng, trừ biết kiểm kê gạo tiền, luật pháp hình danh, chứ còn ở phá án lại chẳng hiểu, vào lúc quan trọng không giúp được gì cho đông ông, hổ thẹn hổ thẹn.”
Ồ, hiểu tiền lương rồi hình danh, lại gọi tri huyện là đông ông, vậy ông già này phải là sư gia phụ tá mà tri huyện thuê để giúp mình.
Ông ta nói tới không biết phá án, vậy là chính vì vụ án ấy mà tri huyện kia xuất gia? Vụ án này hẳn phải là liên quan tới tiền đồ vận mệnh, cho nên hắn nhất thời nghĩ quẩn treo cổ tự sát?
Rốt cuộc là vụ án gì nhỉ? Làm khó tri huyện vậy thì chắc là vị tri phủ mà hắn muốn gặp.
Lãnh Nghệ bi thương nói:” Chuyện này không trách sư gia được, thế nhưng phía tri phủ ... Ài.”
Y cố ý chỉ khơi lên đề tài, đợi vị sư gia kia tiếp lời để thăm dò thêm thông tin.
Quả nhiên vị sư gia kia cũng thở dài:” Đông ông nếu vì tri phủ đại nhân không chịu tiếp kiến mà vô vọng, thoái chí xuất gia thì quá lo rồi. Ngay cả Liêu tri phủ cũng bất đắc dĩ thôi, ở nơi địa bàn quản lý xuất hiện án mạng không phá được sẽ ảnh hưởng tới chính tích, nên gây áp lực cho đông ông.”
Nói tới đó liền đi tới hạ thấp giọng xuống:” Với lại lễ vật của đông ông quá nhẹ, chẳng trách Liêu tri phủ không chịu gặp. Nhưng không sao, chúng ta quay về nghĩ cách góp tiền, cùng lắm thì vay tiền đại hộ trong huyện. Chỉ cần đông ông lên tiếng, bọn họ sao có thể không nể mặt.”
À, ra là thế, đi lo lót mà ít tiền quá người ta không để vào mắt. Vậy có nghĩ mình là tri huyện Âm Lăng dưới sự quản hạt của Ba Châu (Tức Tứ Xuyên).
Đám chưởng quầy và tiểu nhị không dám tùy tiện tới gần vây xem, đứng ở gần cửa hóng chuyện, loáng thoáng nghe được cái gì mà "trở về", lòng liền cuống cả lên, chưởng quầy ho khẽ mộ tiếng, cười nịnh nói: “ Đại lão gia, ngài xem, nếu muốn cắt tóc xuất gia, vậy thì tiền phòng tiền cơm ... À ... Ừm .... Chuyện này, ừm, nên kết toán chứ ạ?”
Sư gia già nổi giận:” Ngươi là loại người gì thế, lúc này phải khuyên đại lão gia nghĩ cho bách tính một phương, không nên xuất gia, ngươi không khuyên đã đành, lại còn đòi nợ, đó là ý gì? Chẳng lẽ đường đường tri huyện đại lão gia lại nợ chút tiền của ngươi.”
Chưởng quầy có chút sợ hãi, vâng dạ không nói, nhưng điếm tiểu nhị Mặt Ngựa ít hiểu biết nên chẳng biết sợ, còn ngọt nhạt: “ Cũng chưa chắc, đại lão gia mấy tháng rồi chưa kết toán, nợ hơn 10 lượng, còn nợ nữa thì cái quán nhỏ này của bọn tiểu nhân chỉ còn đường đóng cửa.”
Người ta nói chẳng sai, sư gia xấu hổ, mặt già đỏ lên.
Chưởng quầy tái mặt giơ tay dọa tát, quát:” Không được nói bừa, trước mặt đại lão gia mà ngươi dám vô lễ, còn không mau tạ lỗi.”
Mặt Ngựa cũng biết mình nhất thời nóng giận lỡ mồm, vội tát mình mấy cái, song vẫn không quản được cái mồm:” Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội, chẳng qua vì đại lão gia nợ tiền phòng tiền cơm quá nhiều, tiểu nhân ngày ngày thấy chưởng quầy thở ngắn than dài, nhất thời mau miệng đắc tội với đại lão gia, mong đại lão gia thứ tội.”
Kẻ làm quan ăn uống nợ tiền là cái chuyện thường ở xã hội hiện đại, không ngờ thời xưa cũng có chuyện ấy à? Có điều hiện giờ xem ra không phải vị tri huyện kia không chịu trả, mà là trả không nổi. Lãnh Nghệ lên tiếng:” Được rồi, tổng cộng ta nợ các ngươi bao nhiêu.”
“ Tiền phòng mỗi gian một ngày 150 đồng, tiền cơm ...” Mặt Ngựa là tên mồm mép nhanh nhảu, nói như đã học thuộc lòng, không biết để bụng chuyện này bao lâu, tính đến cuối cùng, hắn nói:” Tổng cộng là 17200 đồng, còn chưa tính lần này.”
Lãnh Nghệ giật nảy mình, y cũng biết thời xưa 1 lượng bạc tương đương với 1000 đồng, 17200 đồng tức là hơn 17 lượng bạc. Mà tri huyện này đem biếu tri phủ chỉ có 10 lượng bạc thôi, còn không đủ kết toàn tiền cơm.
Thôi xong, mình vốn một xu dính túi, giờ đóng giả vị tri huyện này liền gánh một đống nợ, thế này biết làm sao đây? Biết làm sao đây? Đúng là hai bàn tay trắng làm nên cả đống nợ mà.
(*) Tối tiếp tục.