Vương Kế Ân an bài mọt thứ xong xuôi thì quay về đại điện, đợi chừng một canh giờ, đủ cho Lãnh Nghệ nhuộm màu xong cho công cụ vẽ của y mới đi đánh thức Triệu Quang Nghĩa vừa mới chợp mắt lấy sức, hớn hở báo tin mừng: "Quan gia, Trịnh quốc phu nhân đã tới rồi, đang đợi ở bên ngoài ạ.”
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy tỉnh ngủ ngay, nhưng lần này ông ta cẩn thận hơn trước nhiều, phái đám thị vệ Long Huýnh dẫn người đi ra xét xung quanh một lượt, đảm bảo không có bất kỳ một ai ở đó. Đồng thời sai Vương Kế Ân bố trí thái giảm cung nữ bao vây quanh khu rừng nhỏ kia, đề phòng vạn nhất.
Bố trí xong xuôi tất cả, Triệu Quang Nghĩa nóng lòng đi tới chốn cũ, đến bên một hòn giả sơn lớn, hỏi nhỏ: "Lãnh ái khanh, khanh ở trong đó chứ?”
Bên trong giả sơn truyền ra giọng Lãnh Nghệ: "Thần ở đây ạ.”
Triệu Quang Nghĩa nhìn trước mắt một bên là mê cung giả sơn đá núi nhấp nhô, bên là rừng cây rậm rạp, giữa ban ngay gió phát ra tiếng rít sởn gai ốc, so với hôm đó chỉ thiếu chút tuyết trắng làm nền: "Lần này phải vẽ cho tốt nhé.”
“ Thần hiểu.” Giọng Lãnh Nghệ khô khốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT