Ngày hôm sau Lãnh Nghệ cùng Khâu chủ bạ bàn giao công việc, ông ta thành tri huyện tạm quyền, ông già này gần hết cuộc đời làm quan, rốt cuộc được toại nguyện trở thành quan phụ mẫu chấp chính một phương, trông cứ như trẻ ra vài tuổi vậy, hăng hái vô cùng.
Thực tế là chẳng có gì để bàn giao, vốn Lãnh Nghệ giao hết việc cho Khâu chủ bạ làm trước giờ rồi còn gì nữa? Đến ấn tín y còn chẳng giữ nữa là, thời gian y ở nha môn thì ít mà chạy rông thì nhiều, hoàng đế mà biết y coi quan chức mình ban tặng rẻ mạt như vậy có khi tức hộc máu.
Lãnh Nghệ về tới nội trạch thì thấy có mấy bộ quan bào, quan ngoa, quan mạo được gấp gọn gàng, bên cạnh là ít đồ cũ, tựa hồ muốn vứt đi, liền hỏi: "Những thứ này không cần nữa sao?”
Trác Xảo Nương đang cùng Thảo Tuệ thu dọn hành trang nói: "Những thứ này còn cần làm gì nữa, chàng làm thông phán, có quan phục mới rồi mà.”
“ Ừ cũng phải.” Lãnh Nghệ cầm lấy quan mạo lên, đó là đồ của vị tri huyện xấu số mà y thay thế, có chút bùi ngùi thay hắn, phủi bụi trên đó: "Đây là quan phục lần đầu ta làm quan, ta muốn giữ lại làm kỷ niệm. Ngày sau lấy ra xem, nhớ lại quãng thời gian ở Âm Lăng.”
Kỳ thực là muốn để Trác Xảo Nương giữ lại chút kỷ niệm về trượng phu thực sự của nàng, những thứ về người đó chỉ còn lại bấy nhiêu mà thôi. Đó hẳn là vinh diệu lớn nhất cuộc đời hắn, Lãnh Nghệ muốn giúp nàng lưu giữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play