Bạch Hồng được Lãnh Nghệ dìu lên giường phòng ngủ, nhưng nàng không nằm xuống mà ngồi khoanh chân trên giường, cho tay vào lòng, lấy ra chiếc bình sứ màu hồng, mở rút đổ viên thuốc đỏ rực uống vào. Lãnh Nghệ thấy trên bàn có ấm trà, rót ra cốc đưa cho nàng, Bạch Hồng uống vào, khép mắt dưỡng thần.
Lãnh Nghệ cả đêm kịch chiến, những chỗ không có giáp bảo vệ trúng không ít vết thương, thần kinh căng thẳng thời gian dài làm y kiệt quệ, chỉ muốn mặc kệ mọi thứ nằm xuống ngủ. Nhưng y dùng ý chí kiên cường chống lại cảm dỗ đó, tận lúc này vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, y đứng sát cửa sổ, mở he hé một khe nhỏ, chú ý động tĩnh bốn xung quanh, thi thoảng nhìn về phía Bạch Hồng.
Không biết Bạch Hồng làm thế nào, Lãnh Nghệ thậm chí chẳng nghe thấy tiếng nàng thở. Nhìn mái tóc dài của nàng lúc này xõa ra như dòng thác cuồn cuộn chảy, phối hợp toàn thân áo trắng tạo thành tương phản mạnh mẽ, lúc này Lãnh Nghệ mới cảm thụ được vẻ đẹp của nàng hợp với màu trắng thế nào.
Lãnh Nghệ chỉ xao động thoáng chốc, nhanh chóng trấn định lại, cởi súng bắn tỉa xuống, trong căn phòng tù mù, thuần thục tháo súng cất đi. Vậy là đã bắn ba viên rồi, mỗi viên đạn bắn ra, Lãnh Nghệ cảm giác chia lìa một người bạn vậy, bảy lần nữa thôi, nó sẽ mãi mãi im lìm nằm đó rồi, thực sự không nỡ chút nào.
Chỉ còn lại ngọn lửa lay động là thứ duy nhất cử động trong phòng, hai người trong phòng, nữ diễm lệ tuyệt luân, nam tuấn tú cương nghị, mỗi người ngồi một nơi như hai người không liên quan.
Qua rất lâu chỉ nghe ọe một tiếng, Lãnh Nghệ đang ngồi trên mặt đất mở choàng mắt ra, chỉ thấy máu phun ra từ miệng Bạch Hồng, dính lên áo trắng trông vô cùng kinh khiếp, vội chạy tới: "Sao rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT