Tô Xương Hà nhìn căn phòng được thu dọn tới mức không dính một hạt bụi, cười nói: “Cái gã Tô Mộ Vũ này, chẳng mấy khi được sinh sống như người bình thường, thế mà lại ép mình khổ cực như vậy.”
Bạch Hạc Hoài buông hòm thuốc xuống, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh: “Có lẽ chính hắn không cảm thấy khổ cực, ngược lại còn rất vui vẻ.”
“Ngươi nói rất có lý, Tô Mộ Vũ nhà chúng ta là nam nhân ưu tú như vậy, nếu lập gia đình chắc chắn sẽ là một trượng phu dịu dàng săn sóc, lại chu đáo trong việc nhà, chẳng qua không có bản lĩnh gì kiếm tiền thôi. Nhưng phối với cô chẳng phải như cá gặp nước à?” Tô Xương Hà cười hề hề, vẻ mặt gian xảo.
“Ta á, đời này ham tài, còn thích nam nhân biết kiếm nhiều tiền.” Bạch Hạc Hoài trợn mắt khinh bỉ nhìn Tô Xương Hà.
“Ồ, thuế à?” Tô Xương Hà cười nói.
Bạch Hạc Hoài thở dài một tiếng: “Có phải lão già nhà ta lại nói gì kỳ quái với ngươi không? Có phải các ngươi cảm thấy ngoài Tô Mộ Vũ thì ta không thể gả cho ai được không?”
Tô Xương Hà nhướn mày: “Ồ, thuế à?”
“Tình cảm giữa nam nữ không phải chỉ có tình yêu nam nữ. Có lẽ thời gian trước ở bên nhau, đúng là ta có hảo cảm với Tô Mộ Vũ, nhưng chưa chắc tới cuối cùng hảo cảm đã chuyển hóa thành tình yêu, nó có thể có rất nhiều kết cục. Hơn nữa người như Tô Mộ Vũ, ta cứ cảm thấy hắn sẽ không yêu người khác.” Bạch Hạc Hoài chậm rãi nói.
“Có chắc không?” Tô Xương Hà truy hỏi.
“Lúc nào mặt mày hắn có thể hoàn toàn giãn ra hãng bảo phụ thân ta nghĩ tới cái chuyện phong nguyệt kia.” Bạch Hạc Hoài cười nói.
“Đúng là cô nương tốt.” Tô Xương Hà khẽ gật đầu.
“Phì phì phì, bị một tên khốn kiếp như ngươi gọi là cô nương tốt, không biết có đáng vui mừng hay không nữa.” Bạch Hạc Hoài nhún vai.
“Ai? Đi vào!” Tô Xương Hà đột nhiên vung tay, chỉ thấy cửa lớn lập tức bật mở, một ng người trẻ tuổi mặc áo đen đang đứng đó, thần sắc hắn khá kinh ngạc: “Không hổ là đại gia trưởng Ám Hà, chỉ trong chớp mắt đã nhận ra ta tới.”
“Ngươi là ai?” Tô Xương Hà trầm giọng nói.
“Ảnh tông, Ô Nha.” Ô Nha cầm kiếm đi tới: “Biết Tô đại gia trưởng vào hoàng thành nên tới bái kiến.”
“Tô Mộ Vũ đâu?” Tô Xương Hà gầm lên một tiếng: “Hắn hẹn gặp ta ở đây, vì sao hắn không có mặt tại nơi này!”
Bạch Hạc Hoài ngồi một bên, trong lòng thầm khinh thường, cô muốn cười mà không dám cười, đành cầm chén trà trên bàn lên uống.
Ô Nha cười lạnh nói: “Ngươi muốn gặp Tô Mộ Vũ?”
“Đương nhiên! Hắn là gia chủ Tô gia, là bằng hữu tốt nhất cuộc đời của Tô Xương Hà ta, cho dù mất đi chức vị đại gia trưởng, ta cũng tuyệt đối không để Tô Mộ Vũ chịu chút tổn thương nào. Nếu các ngươi dám làm gì với hắn, ta sẽ tử chiến với các ngươi tới cùng!” Tô Xương Hà siết chặt nắm tay.
Hai mắt Ô Nha hơi nheo lại, tiếp đó cười nói: “Đại gia trưởng đừng căng thẳng như vậy, bây giờ Tô Mộ Vũ đang làm khách ở tông môn Ảnh tông, mọi chuyện không có vấn đề gì, chỉ có điều...”
“Có điều cái gì?” Tô Xương Hà đột nhiên nhướn mày, một luồng sát khí cường đại lan tràn, cửa sổ căn phòng như bị cuồng phong quét qua, vang lên tiếng lách cách.
Không lâu trước đây Ô Nha từng giao chiến với Tô Mộ Vũ, cảm thấy kiếm thuật của đối phương cực mạnh, nhưng trên người Tô Mộ Vũ lại không có sát khí đáng sợ như Tô Xương Hà. Hắn lùi lại phía sau một bước: “Chỉ là từ khách nhân biến thành chủ nhân hay từ khách nhân biến thành phạm nhân, phải xem thành ý của đại gia trưởng.”
“Thành ý của ta?” Tô Xương Hà cười lạnh nói: “Muốn xem thành ý của ta là một chuyện rất không có thành ý, cũng là chuyện rất nguy hiểm.”
Ô Nha đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Xương Hà, lần này không lùi lại mà tiến thẳng tới một bước: “Chuyện chúng ta vẫn làm không phải là nguy hiểm nhất thế gian hay sao?”
“Câu này thì không sai. Ta rất tán thưởng ngươi.” Tô Xương Hà thu hồi sát khí, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm: “Nói thẳng ra đi, các ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Chúng ta muốn đại gia trưởng lấy đầu Lang Gia Vương.” Ô Nha vung tay, tất cả cửa sổ phòng đều đóng chặt.
“Cái gì?” Tô Xương Hà bóp nát chén trà; “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Chẳng phải ai Ám Hà cũng nhận giết hay sao, ta đặt người khó giết nhất trên đời trước mặt ngươi.” Ô Nha xoay người: “Không cần trả lời quá nhanh, cứ nghĩ kỹ rồi...”
“Rồi sao?” Giọng nói của Tô Xương Hà bỗng trở nên cực kỳ lạnh lẽo, thân thể Ô Nha lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh đổ xuống trên trán hắn. Hắn nuốt nước miếng, nhìn đằng trước, chỉ còn lại một mình Bạch Hạc Hoài đang ngồi, giọng nói của Tô Xương Hà lại vang lên sau lưng hắn.
Sau đó cổ hắn phát lạnh.
Ô Nha không dám quay đầu, hắn sợ mình mà quay đầu thì cả cái đầu sẽ trượt khỏi cổ.
Tô Xương Hà mỉm cười, thu hồi dao găm trong tay: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Chẳng phải trong tay các ngươi vẫn còn tính mạng Tô Mộ Vũ à? Làm sao ta dám giết ngươi cơ chứ?”
“Đại gia trưởng...” Gương mặt Ô Nha hơi run rẩy.
“Cút đi, nếu Tô Mộ Vũ là khách nhân, thế thì làm ít đồ ăn ngon ngon cho hắn. Hắn không ăn được cay, nhớ đấy.” Tô Xương Hà vỗ vai Ô Nha, đi về bên cạnh Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài nhớ lại cảnh tượng Tô Mộ Vũ ăn cay khi ở trong Tiền Đường thành, không nhịn được chỉ muốn bật cười, nhưng lại lập tức nghẹn lời. Vì Ô Nha vẫn đang đứng đó, không hề nhúc nhích.
“Sao vẫn không đi? Ngươi muốn ở lại ăn cơm à?” Tô Xương Hà nhíu mày.
ra.
“Vậy xin cáo từ.” Rốt cuộc Ô Nha cũng phản ứng lại, lập tức đẩy cửa bước
Tô Xương Hà mỉm cười hỏi Bạch Hạc Hoài: “Sao nào, vừa rồi ta diễn có
được không?”
Bạch Hạc Hoài mỉm cười lắc đầu: “Đoạn đầu thì diễn quá vụng về, nhưng đoạn sau thì khôi phục bản sắc, quả nhiên là thần tác. Chắc chắn Ô Nha kia trở về sẽ miêu tả lại mọi chuyện sinh động như thật.”
“Ha ha ha ha.” Tô Xương Hà cười vang: “Phải thật thật giả giả mới có vẻ là thật. Nhưng vừa rồi ta thật sự muốn giết hắn, thiếu chút nữa không nhịn nổi cho một đao cắt đầu hắn.”
Bạch Hạc Hoài nuốt nước miếng: “Cũng may ngươi nhịn được.”
“Cứ thế đi.” Tô Xương Hà ngồi xuống: “Hy vọng bọn chúng đừng bạc đãi Tiểu Mộ của chúng ta.”
“Thế chuyện hắn nói thì sao, ngươi tính làm thế nào?” Bạch Hạc Hoài nhíu mày: “Tuy ta không quan tâm chuyện trong trường đao, nhưng cái tên Lang Gia Vương quá vang dội. Ảnh tông bố trí lâu như vậy hóa ra là để giết hắn, nhưng giết hắn thì chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.”
“Thế thì đương nhiên phải làm rồi.” Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay con dao găm trong tay: “Mọi người đều nói Ám Hà có thể giết bất cứ ai, ta cũng muốn thử xem người khó giết nhất thiên hạ khó giết tới mức nào.”
“Ngươi điên rồi à?” Bạch Hạc Hoài cả kinh.
“Ta vốn là người điên mà.” Tô Xương Hà liếm môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT