“Choẳng troách Tuyết Nguyệt Thành được tôn là giang hồ đệ nhất thành nhưng danh hiệu võ thành vẫn thuộc về Vô Song.” Tô Triết ngồi trên một chiếc ghế gỗ của quán trà ven đường, xung quanh sương mù mịt mờ.
Tiểu nhị vắt khăn lông trắng trên vai xách ấm trà tới, vừa làm việc vừa hô to: “Bánh hoa tươi nóng nổi vừa ra lò đây!”
Hai bên đường phố là quán rượu quán trà, tiếng rao hàng vang lên không dứt. Các cô gái đầu đội vòng hoa, nở nụ cười dịu dàng; thiếu niên áo trắng cưỡi ngựa đi qua, bên hông là một thanh trường kiếm hoa mỹ, nhìn là biết thanh kiếm này chỉ có thể cắt hoa. Dù sao đi nữa, nơi này trông không giống giang hồ đệ nhất thành.
Chẳng lẽ những người này đều là cao thủ thâm tàng bất lộ?
“Quý khách, bánh hoa tươi mà ngài đã gọi đây.” Tiểu nhị bê một cái bàn gỗ đi tới.
Tô Triết vỗ nhẹ ngón tay, một đồng tiền bắn thẳng ra, đánh vào cái bàn gỗ. Bàn gỗ trong tay tiểu nhị lập tức bay ra, kéo theo đó cả cả bánh hoa tươi. Tô Triết vội vàng dứng dậy, đỡ lấy cái bàn gỗ, lại nâng lên, đón cả chỗ bánh hoa tươi.
Thiếu niên thở phào một tiếng, lau mồ hôi trên trán: “Xin lỗi quý khách, ta trượt.”
“Không soao.” Tô Triết xua tay, ngồi xuống, giơ tay cầm bánh hoa tươi lên, còn chưa cắn vào miệng đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng. Hắn khẽ mỉm cười, thầm nghĩ nếu con gái tới đây thì tốt, con nhóc thích nhất là ăn đồ ngọt. Hắn cắn một miếng bánh, lại uống một ngụm trà, đang ngồi đó suy nghĩ thì tiểu nhị lại đột nhiên ngồi xuống trước mặt hắn.
“Vừa rồi là quý khách âm thầm động thủ phải không?” Tiểu nhị chớp chớp mắt với Tô Triết.
“Người như quý khách, ta thấy nhiều rồi. Chắc chắn là người giang hồ nghe danh đi tới, tưởng ai trong Tuyết Nguyệt Thành này cũng là cao thủ. Nhưng chúng ta chỉ là ngoại thành của Tuyết Nguyệt Thành, những người ở đây chỉ là bá tánh bình thường mà thôi. Chẳng qua chúng ta được các cao thủ nội thành phù hộ, sinh sống thoải mái hơn bên ngoài một chút.” Tiểu nhị cười nói.
“Nội thành, ngoại thành?” Tô Triết khẽ cau mày.
Tiểu nhị gật đầu, giơ một ngón tay chỉ lên tòa nhà cao tận tầng mây: “Phía ngoài Đăng Thiên các là phàm thành, qua Đăng Thiên các mới có thể thấy Tuyết Nguyệt Thành.”
“Thấy Tuyết Nguyệt? Lòa soao?” Tô Triết hỏi.
Tiểu nhị khẽ mỉm cười, khoanh tay, ra vẻ cao thâm khó dò: “Người thường đâu thể tới bái kiến Tuyết Nguyệt Thành, leo lên năm tầng mới có thể vào trong Tuyết Nguyệt Thành xem thử.”
“Tổng cộng mấy tầng?” Tô Triết hỏi.
“Tổng cộng mười sáu tầng, nếu có thể leo hết mười sáu tầng, Bách Lý Đông Quân cũng có thể nhận ngươi làm đồ đệ.” Tiểu nhị tò mò quan sát Tô Triết: “Huynh đài, ngươi hơi lớn tuổi một chút.’
“Ha ha ha ha.” Tô Triết uống cạn chén trà, thả ba đồng tiền xuống rồi cầm phật trượng đứng dậy định đi.
“Quý khách, bánh hoa tươi hai đồng tiền, trà Phổ Nhị hai đồng tiền, phải là bốn đồng.” Tiểu nhị nói.
Cuối cùng Tô Triết cũng xác định tiểu nhị trước mặt chỉ là người bình thường. Hắn gõ nhẹ tay lên cái bàn: “Còn một đồng đang ghim dưới mặt bàn.”
Nói xong hắn chậm rãi đi về phía Đăng Thiên các, vừa đi vừa ném một quả cau vào miệng. Nhưng ngay lúc Tô Triết sắp đi tới Đăng Thiên các, hắn đột nhiên dừng bước, nghiêng người.
Trên tầng hai của quán rượu bên cạnh có tiếng chuông gió du dương. “Không hoan nghênh ta lên các?” Tô Triết cười nói.
“Ngươi còn đi thêm một bước, trên Thương sơn sẽ có một kiếm hạ sơn, kéo theo hoa rơi khắp thành. Ta không muốn thế, thu dọn phiền phức lắm, rất tốn tiền.” Người vừa tới thở dài một tiếng.
“Chúng toa có phải mới gặp nhau lần đầu đâu, ngươi biến thành kẻ mê tiền từ lúc nào vậy?” Tô Triết nói đầy ẩn ý.
“Nói ra thì dài lắm, ta mời ngươi uống một chén Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đến đây là dừng. Trừ phi người ngươi muốn gặp không phải là ta.” Người vừa tới trả lời.
Tô Triết mỉm cười quay người: “Đương nhiên ta tới đây là để tìm ngươi, Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.”
Quán rượu Đông Quy.
Một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt được tiểu nhị bưng lên. Tư Không Trường Phong chủ động rót một chén cho Tô Triết. Tô Triết tò mò quan sát quán rượu: “Đông Quy, cóa phoải quán rượu này là của hoắn không?”
“Mỗi khi trở về hắn thường ở đây, chỉ tiếc là hắn rất ít khi về. Tuyết Nguyệt Thành có ba thành chủ, một người vân du tứ hải, một người si mê kiếm đạo, chỉ có một mình ta lo liệu việc nhà.” Tư Không Trường Phong cũng rót một chén rượu cho mình, giọng nói đầy tức giận.
“Lo liệu việc nhà tức là có một cái nhà.” Tô Triết cười nói.
“Ngươi là sát thủ Ám Hà, sao lại nói năng nhẹ nhàng vậy?” Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày: “Nói đi, ngươi tới Tuyết Nguyệt Thành có chuyện gì? Nghe nói gần đây Ám Hà xảy ra chút biến cố, bầu trời đã đổi?”
Tô Triết híp mắt nói: “Tư Không thoành chủ nói rất bâng quơ, nhưng thật ra trong lòng tự hiểu mà.”
“Tuyết Nguyệt Thành cũng có tổ chức tình báo không tệ, đại sự trong thiên hạ, tuy không đến mức không gì không biết như Bách Hiểu Đường, nhưng vẫn biết chuyện Ám Hà đổi đầu rồng. Tô Xương Hà bảo ngươi tới? Bảo sau này Tuyết Nguyệt Thành chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện của Ám Hà các ngươi?” Tô Xương Hà vuốt ve chén rượu trong tay: “Về nói với hắn, đừng có nằm mơ. Ám Hà rơi vào tay một thằng điên, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta giao chiến.”
“Hiểu lầm, là Tô Mộ Vũ bảo ta tới.” Tô Triết thở dài: “Xem ra vị tân đại gia trưởng của chúng ta không được giang hồ đánh giá tốt.”
“Tô Mộ Vũ?” Tư Không Trường Phong kinh ngạc: “Hắn có việc gì?”
“Tìm ngươi hỏi chút tin tức.” Tô Triết uống một chén Phong Hoa Tuyết Nguyệt, hai mắt sáng bừng lên: “Rượu này không tệ, cho ta một bình nhé?”
“Tin tức?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc: “Muốn tin thì tới chỗ Bách Hiểu Đường chứ? Tới chỗ ta làm gì?”
“Hắn bảo ngươi có tin, về Ảnh tông, về Dịch Bặc.” Tô Triết ra vẻ hoàn toàn không biết gì, nhún vai nói: “Ta chỉ là người chuyển lời thôi.”
“Cái lão cầm thú ấy à...” Tư Không Trường Phong hừ lạnh một tiếng: “Đúng là ta từng tiếp xúc với hắn, trước khi rời khỏi Thiên Khải Thành, ta đánh hắn một trận.”
“Ồ?” Tô Triết buông chén rượu xuống. “Chuyện lớn như vậy mà Ám Hà lại không biết.”
“Đương nhiên các ngươi không biết rồi, Chu Thước Thủ Hộ của Thiên Khải Thành quyết chiến với tông chủ Ảnh tông, chuyện như vậy mà đồn ra ngoài chẳng hóa thành sỉ nhục của hoàng tộc à? Đáng tiếc, ta cũng thiếu mất một chiến công hiển hách để lưu truyền giang hồ.” Tư Không Trường Phong nói với vẻ tiếc nuối.
“Tư Không thành chủ nhất thương phá Cô Hư trận, chiến tích đó đã đủ dương danh thiên hạ rồi.” Tô Triết lại uống một chén Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Sắc mặt Tư Không Trường Phong hơi đổi, lập tức chuyển đề tài: “Các ngươi định điều tra Ảnh tông làm gì? Theo ta biết Ám Hà chưa bao giờ tham gia bất cứ tranh đấu gì trong Thiên Khải Thành?”
“Tô Mộ Vũ nói, không nên hỏi lý do.” Tô Triết mỉm cười: “Chẳng hay Tư Không thành chủ có đồng ý không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT