“Tuy với ngươi bây giờ, ta không cần Diêm Ma Chưởng cũng có thể chiến thắng, nhưng ta vẫn muốn để ngươi chết nhắm mắt hơn một chút.” Tô Xương Hà khẽ cúi người, nhìn Tô Tẫn Hôi ngã dưới đất.

Tô Tẫn Hôi cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, hắn cắn răng nói: “Năm xưa người nhặt ngươi ở bên ngoài về là ta, không có ta, ngươi đã chết từ lâu rồi!”

“Ngươi sai rồi, các ngươi chỉ đưa ta từ địa ngục này tới địa ngục khác mà thôi, còn người bò từ trong địa ngục ra là bản thân chúng ta!” Tô Xương Hà nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Tô Tẫn Hôi: “Tạm biệt, gia chủ Tô gia.”

Cửa phòng trong chậm rãi đẩy ra.

Tô Xương Hà vẫn không hề để ý nghịch ngợm con dao găm trong tay, như không có chuyện gì xảy ra trong phòng: “Thu thúc, có phải thúc đang nghĩ, nếu người đi ra là lão gia tử thì tốt biết mấy?”

Tô Mục Thu thở dài một tiếng nói: “Ngươi thực hiện nhiệm vụ cấp chữ Thiên nhiều lần, mỗi lần ra tay đều có lòng tin tất thắng, nói vậy các ngươi đã chờ thời khắc này rất lâu rồi.”

“Thu thúc đúng là hiểu ta, thật khiến người ta cảm động.” Tô Xương Hà lấy từ trong lòng ra một chiếc nhẫn ngọc bích, sau đó đeo lên ngón trỏ tay trái, dưới viên ngọc lộng lẫy bắt mắt kia có khắc hai chữ - Bỉ Ngạn.

Tất cả sát thủ Tô gia ở đây cũng lấy từ trong lòng ra một chiếc nhẫn giống hệt như vậy, đeo lên ngón trở tay trái.

“Đi qua Ám Hà là tới bến bờ Bỉ Ngạn, còn ở Bỉ Ngạn không phải chỉ có đêm dài, mà nên có ánh sáng.” Tô Xương Hà vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích: “Thu thúc, ta mất sáu năm mới tập kết được tổ chức này, nó tên là Bỉ Ngạn.”

Con ngươi của Tô Mục Thu hơi co lại: “Bỉ Ngạn... Ngươi muốn thay đổi Ám Hà?”

Tô Xương Hà nhìn về phía Tô Mục Thu: “Thu thúc là tộc nhân bổn gia, từ khi sinh ra đã được bồi dưỡng như sát thủ phải không? Nhưng có ai muốn được sinh ra làm công cụ giết người cớ chứ? Vì sao thế nhân có thể tắm ánh mặt trời, còn người của ba gia tộc chúng ta chỉ có thể ở trong bóng tối? Ngươi không muốn thay đổi chuyện này hay sao?”

Tô Mục Thu cười khổ nói: “Khi còn nhỏ bị cưỡng ép học tập kỹ thuật giết người, đương nhiên ta cũng nghĩ tới những vấn đề này. Nhưng những năm nay, đôi tay này đã dính đầy máu tươi, làm sao thay đổi được chuyện đó.”

“Đúng vậy.” Tô Xương Hà vuốt ve ria mép của mình: “Cho nên tuy ta cảm thấy Thu thúc là người đồng đạo nhưng không đưa chiếc nhẫn này cho ngươi. Vì tuy ngươi có giác ngộ nhưng đã đánh mất dũng khí từ lâu. Có điều, chúng ta lại khác, chúng ta còn rất trẻ trung, nếu nói theo tiểu thuyết thoại bản thì chúng ta còn là thiếu niên. Đã là thiếu niên thì đơn giản là không sợ hãi, không hối hận, không phục tùng.”

Tô Mục Thu nghe xong câu này thì im lặng một lúc lâu, hắn hạ giọng nói: “Tuy ta không cách nào đồng hành với ngươi, nhưng nếu đã biết mục đích của ngươi, ta cũng đồng ý giúp ngươi một phen. Ta có câu này muốn nói với ngươi, bí mật này chỉ có lão gia tử và gia chủ ba nhà mới biết.”

“Ồ?” Tô Xương Hà nhướn mày.

“Cẩn thận có bẫy.” Trường kiếm của Tô Dịch Đan vẫn chỉ thẳng vào Tô Mục Thu.

“Không sao, ta tin Thu thúc.” Tô Xương Hà đi tới, giơ tay ấn trường kiếm của Tô Dịch Đan xuống.

Tô Mục Thu ghé sát tai Tô Xương Hà, nhỏ giọng nói một câu.

Thần sắc Tô Xương Hà hơi đổi, tiếp đó cười nói: “Hóa ra là thế. Ta còn nghĩ vì sao ba nhà đã vạch mặt rồi mà còn tuân thủ cái quy củ nực cười kia, hóa ra là thế.’

“Vốn tưởng rằng mục đích của ngươi là kế thừa chức vị giết Tô gia, không ngờ ngươi lại muốn lên làm đại gia trưởng.” Tô Mục Thu lùi lại ba bước: “Xưa nay Ám Hà chưa từng có đại gia trưởng nào trẻ tuổi như vậy.”

Tô Xương Hà cười nói: “Đã là một Ám Hà mới, thì cũng phải có lịch sử mới.”

Tô Mục Thu nhìn căn phòng sau lưng Tô Xương Hà, không tiếp tục đề tài đó: “Ngươi giết lão gia tử rồi à?”

“Thu thúc là người không tệ, trong Ám Hà dơ bẩn không chịu nổi này, ngươi là một trong những người hiếm hoi của thế hệ trước đáng được tôn kính. Chúng ta phải rời khỏi đây, Ám Hà mới không có Tô Tẫn Hôi, ngươi cũng theo chúng ta thôi.” Tô Xương Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Mục Thu, dẫn mọi người đi ra ngoài: “Tạm biệt, Thu thúc.”

Tô Mục Thu ngây người trong chốc lát rồi lập tức lao vọt vào phòng trong. “Vì sao không giết hắn?” Tô Dịch Đan hạ giọng hỏi.

“Thật ra ta vẫn luôn do dự, nhưng câu nói vừa rồi đã cứu hắn.” Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria của mình, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Tới Mộ gia tìm cơ hội ra tay?” Tô Dịch Đan hỏi.

“Tô Mộ Vũ đi đâu rồi?” Tô Xương Hà hỏi.

Tô Dịch Đan cau chặt hai hàng mi: “Hắn trở về Ổ Nhện.”

Khóe miệng Tô Xương Hà hơi nhướn lên: “Thế thì chúng ta tới Ổ Nhện.” Hàng mi của Tô Dịch Đan càng nhíu chặt: “Nhưng Miên Long Kiếm bị Mộ

Từ Lăng cướp mất, giờ đang nằm trong tay Mộ gia. Chúng ta tới Ổ Nhện thì có tác dụng gì? Lúc trước khi chúng ta gia nhập Bỉ Ngạn, chúng ta đã chuẩn bị cho ngày hôm nay. Ngươi là thủ lĩnh của chúng ta, không nên thiên vị, lúc này rồi còn muốn tới giữ mạng cho huynh đệ của ngươi, không thích hợp!”

“Ngươi nói cái gì?” Tô Xương Hà dừng chân, quay sang nhìn hắn.

Tô Dịch Đan nhìn ánh mắt Tô Xương Hà, trong lòng phát lạnh, vô thức cầm lấy trường kiếm bên hông.

“Đại chiến sắp tới, đừng xung đột.” Bên cạnh lập tức có người tới khuyên can, nhưng chung quy vẫn chậm một bước. Tô Xương Hà tung người về phía trước, trực tiếp đánh bay trường kiếm của Tô Dịch Đan ra ngoài, tiếp đó hắn nắm lấy yết hầu của Tô Dịch Đan, đẩy hắn lên tường.

“Nếu ngươi giết ta, còn nói Ám Hà mới gì nữa?” Tô Dịch Đan giãy giụa nói.

“Ngươi nghe rõ cho ta.” Khóe miệng Tô Xương Hà nhếch lên, nở nụ cười hung ác: “Với tính cách của Tô Mộ Vũ, trừ phi hắn chết, bằng không nhất định

sẽ đoạt lại Miên Long Kiếm. Nếu hắn không đuổi theo Miên Long Kiếm mà trở về Ổ Nhện, vậy chứng minh thanh Miên Long Kiếm mà Mộ Từ Lăng mang về là giả! Chỉ có gã ngốc như Tạ Bá mới tới đó đánh nhau sống mái, nếu ngươi cũng ngu xuẩn như vậy thì đi mà chôn cùng hắn!”

“Nếu thế cứ nói rõ là được, ngài Xương Hà! Buông tay ra đi!” Kiếm khách bên cạnh ra sức kéo tay Tô Xương Hà nhưng không cách nào di chuyển mảy may.

“Ngoài ra, có một câu ngươi nói rất đúng.” Tô Xương Hà ngẩng đầu lên: “Tô Mộ Vũ, ta muốn giữ mạng cho Tô Mộ Vũ đấy.” Nói xong câu này Tô Xương Hà mới buông tay. Tô Dịch Đan ngã xuống co quắp dưới đất, há hốc miệng thở hổn hển. Tô Xương Hà chậm rãi đi về phía trước dưới ánh nhìn của mọi người, sau khi đi mấy chục bước hắn mới ngừng lại, miệng lẩm bẩm nhưng tất cả những người còn lại trong Bỉ Ngạn đều nghe thấy.

“Ai cũng có thể chết, nhưng chỉ có Tô Mộ Vũ là không thể.” “Không thể là không thể.”

“Trừ phi ta chết trước!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play