“Sống thấy Tử Lăng, chết gặp Diêm vương. Mười năm trước ta đã khuyên Mộ Tử Trập giết ngươi, hắn không muốn, nói tương lai sẽ có lúc dùng tới ngươi, không ngờ hắn nói dùng lại là mục đích này.” Tô Tẫn Hôi cười lạnh nói: “Nhưng chỉ một mình ngươi mà đòi giết ta? Có vẻ hơi nực cười.”
Khóe miệng Mộ Từ Lăng nhướn lên, ánh mắt toát lên vẻ ngông cuồng: “Có giết được hay không, phải thử mới biết được?” Vừa dứt lời, hắn tung người nhảy lên, đánh vào trong sảnh.
Áo bào của Tô Tẫn Hôi bay phần bật theo làn gió, hắn đặt tay lên chuôi kiếm.
“Chỉ là một kẻ phản bội của Mộ gia, đâu đáng để gia chủ Tô gia ra tay?” Tô Mục Thu quát khẽ một tiếng, lướt qua bên cạnh Tô Tẫn Hôi, vung kiếm về phía Mộ Từ Lăng.
Tô Mục Thu dùng một thanh cổ kiếm đồng thau, mỗi chiêu mỗi thức đều mang vẻ tao nhã, hoàn toàn khác với kiếm pháp bá đạo của Tô Trạch, nhưng chính những kiếm chiêu có vẻ cổ xưa này lại ép Mộ Từ Lăng lùi lại trong sân.
“Thu thúc.” Tô Mộ Vũ khẽ cau mày. Trong ấn tượng của hắn, vị Thu thúc như nho sinh trung niên luôn đứng hầu bên cạnh Tô Tẫn Hôi, luôn đảm nhiệm chức vị phụ tá, nhưng rất hiếm khi thấy hắn thật sự rút kiếm.
“Kiếm pháp của ngươi không tệ, tốt hơn quả trứng kho vừa rồi nhiều.” Mộ Từ Lăng vung nhẹ bàn tay, dùng đôi tay trần tiếp trường kiếm của Tô Mục Thu.
“Nhưng cũng chỉ không tồi mà thôi.”
Tô Mục Thu thầm thở dài một tiếng, Diêm Ma Chưởng quả đúng là võ công tinh diệu mà quỷ dị, đôi tay trần đó đụng vào trường kiếm của hắn, hắn có thể cảm nhận được kiếm khí trong cơ thể bị hút đi một chút, nếu đánh thêm mấy chiêu, e rằng kết cục của mình sẽ chẳng khác gì Tô Trạch.
Tô Mộ Vũ thấy vậy, quay sang nhìn Tô Xương Hà. Tô Xương Hà khẽ lắc đầu.
Trong sân, cuối cùng trường kiếm của Tô Mục Thu bị Mộ Từ Lăng xuất chưởng đánh bay, tiếp đó Mộ Từ Lăng giơ chân giẫm Tô Mục Thu xuống đất, lấy quyển sổ màu đỏ ra hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đệ tử Mộ gia đằng sau nói: “Hắn là Tô Mục Thu của Tô gia.”
“Hóa ra là thế.” Mộ Từ Lăng giơ chân, đột nhiên lùi lại liền mười bước, tiếp đó cất quyển sổ màu đỏ vào trong lòng: “Ha ha ha ha ha, Tô Tẫn Hôi, cuối cùng ngươi cũng chịu đánh với ta một trận? Năm xưa ba lão già các ngươi hợp lực mới gieo được Trùy Tâm Cổ vào người ta, giờ chỉ có mình ngươi, ngươi có sợ không?”
Tô Tẫn Hôi cầm kiếm đứng bên cạnh Tô Mục Thu, trường kiếm của hắn rất đặc biệt, không ngờ lại có hình rắn.
Khóe miệng Tô Xương Hà hơi cong lên: “Không tệ không tệ, đã nhiều năm rồi không thấy gia chủ đích thân ra tay.”
Tô Mộ Vũ hạ giọng nói: “Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? Giờ phút này chỉ cần hai người chúng ta ra tay, trận chiến này có thể kết thúc.”
Tô Xương Hà cũng hạ giọng mắng: “Cái tên đầu lừa nhà ngươi, tìm khắp thiên hạ cũng không có ai ngốc hơn ngươi! Ngươi tưởng đại gia trưởng cam tâm tình nguyện thoái vị như vậy à? Hắn chỉ định họa thủy đông dẫn, muốn để ba nhà tự giết chóc tương tàn mà thôi.”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Ta biết. Nhưng chỉ cần chúng ta giúp lão gia tử kế vị, Tô gia củng cố tình hình trong trận tranh đấu này, tử cục sẽ bị phá.”
Tô Xương Hà giơ tay gõ đầu Tô Mộ Vũ: “Chuyện này có lợi ích gì cho ngươi? Có đáng để ngươi liều mạng như vậy không?”
Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Điều kiện của ta, lão gia tử sẽ đồng ý.”
“Ngu ngốc. Tam quan của Đề Hồn Điện sẽ không đồng ý với yêu cầu của hắn, thậm chí bọn họ còn không tán thành chức vị đại gia trưởng của lão gia tử.” Tô Xương Hà thở dài một tiếng, có vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tô Mộ Vũ nghi hoặc: “Vì sao?”
“Thôi, có nói ngươi cũng không hiểu.” Tô Xương Hà lắc đầu: “Tóm lại, thật cẩn thận, ngoan ngoãn xem tình hình, đừng làm bừa.”
“Ta không hiểu, ngươi làm việc thay lão gia tử, dọc đường luôn đuổi theo ta, giờ Miên Long Kiếm đang ở trước mặt, ngươi lại muốn đứng ngoài xem trò?
Dọc đường ta đã gặp thầy, thầy bảo ngươi muốn thay đổi Ám Hà, hay là...” Tô Mộ Vũ trong lòng hơi động, nhớ tới những lời mà thầy giáo đã nói với hắn trong rừng trúc.
“Suyt...” Tô Xương Hà giơ một ngón tay lên môi: “Ngoan ngoãn xem Du Xà kiếm pháp của lão gia tử đi, có lẽ sẽ được dẫn dắt đôi chút đấy. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của lão gia tử, chắc sẽ thắng thôi.”
Tô Mộ Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thanh xà kiếm trong tay Tô Tẫn Hôi vẽ thành một đóa kiếm hoa, né tránh song chưởng của Mộ Từ Lăng một cách hoàn hảo, nhẹ nhàng điểm trên bả vai Mộ Từ Lăng một cái rồi lập tức thu kiếm lùi lại ba bước.
Một điểm đỏ từ từ lan tràn trên vai Mộ Từ Lăng.
“Võ công có lợi hại đến đâu cũng có sơ hở. Năm xưa ba người chúng ta hợp lực mới chế ngự được ngươi, sau đó ta đã nghĩ làm sao để một mình phá giải Diêm Ma Chưởng của ngươi.” Tô Tẫn Hôi thu kiếm, quay lưng về phía Mộ Từ Lăng, lạnh lùng nói.
“Ha ha ha. Thứ ngươi thấy năm xưa chỉ là ta muốn cho ngươi thấy. Ngươi tưởng chỉ cần tránh Diêm Ma Chưởng của ta là không bị ta hút nội lực?”
Mộ Từ Lăng giơ hai tay lên: “Cơn mưa này không đủ lớn, hay là cho một cơn mưa kiếm đi!” Theo đôi tay của Mộ Từ Lăng nâng lên, trong sảnh không ngừng vang lên tiếng trường kiếm rời vỏ, trường kiếm của các đệ tử Tô gia không thể khống chế được tự bắn khỏi vỏ, bị Mộ Lăng thu hút trên đỉnh đầu mình.
Ngoài số ít kiếm khách Tô gia dốc toàn lực khống chế thanh kiếm, chỉ có Tô Xương Hà lười biếng ngắm nghía con dao găm trong tay và Tô Mộ Vũ giơ tay nhẹ nhàng đè Miên Long Kiếm dưới đất xuống, dường như không hề bị Mộ Từ Lăng khống chế.
Mộ Từ Lăng chú ý tới hai người bọn họ, cười nói: “Còn có cao thủ nữa đấy!”
Tô Tẫn Hôi khẽ nhíu mày, tung người nhảy lên, xà kiếm trong tay đâm vào mi tâm Mộ Từ Lăng.
“Mưa kiếm!”
Mộ Từ Lăng giang hai tay, mấy chục thanh trường kiếm trên không trung lập tức trút xuống. Tô Tẫn Hôi vội vàng thu kiếm, sau đó nhảy múa, bố trí một
tấm lưới kiếm trong phạm vi ba thước quanh người. Chỉ nghe tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, Mộ Từ Lăng dùng chân khí của Diêm Ma Chưởng điều khiển trường kiếm, nhưng đều bị Tô Tẫn Hôi đánh văng ra ngoài. Hắn hạ giọng mắng: “Kiếm pháp của lão già này đúng là lão luyện, chẳng trách Mộ Tử Trập giao cho ta cái việc chết tiệt này.”
“Chiêu này rất giống Thập Bát Kiếm Trận của ngươi, chẳng qua hắn không cần dùng Khôi Lỗi Ti, lợi hại hơn ngươi một chút.” Tô Xương Hà nói.
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay cán dù, con ngươi hơi co lại.
“Từng thấy chưởng pháp của ta, nhưng đã thấy Diêm La Vương dùng đao chưa?” Mộ Từ Lăng giơ tay về phía cái quan tài đang dựng đứng, chỉ thấy một thanh mạch đao cán dài từ trong quan tài bay ra, rơi vào tay hắn. Hắn cầm chặt chuôi đao bằng hai tay, khẽ cúi người, quay mạch đao một vòng.
Trong sân cắm đầy những mảnh kiếm gãy, Tô Mục Thu thu kiếm lùi sang một bên, trầm giọng nói: “Gia chủ.”
Tô Tẫn Hôi mỉm cười, giơ thanh xà kiếm lên trời, mưa bỗng ngưng bặt. Hay nên nói là, mưa, rơi xuống không phải nước mưa.
Mà là đá.
Thời tiết đang thanh minh, đất đai đang ấm dần, sao lại có mưa đá?
“Tới rồi, Sương Hàn kiếm khí của lão gia tử.” Vẻ mặt Tô Xương Hà như đang xem trò: “Cái này rất đặc sắc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT