Mấy ngày sau, rốt cuộc đại gia trưởng cũng tỉnh dậy. Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là nhìn bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng nắm tay lại.

Lực lượng đã lâu không gặp.

Từ sau khi trúng Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, đã lâu rồi đại gia trưởng không cảm nhận được lực lượng cường đại như vậy. Ông nắm tay lại, vận chuyển chân khí, cũng hết sức thông thuận.

“Đã giải độc rồi?” Đại gia trưởng đứng dậy, quan sát trong phòng một lượt, thấy Bạch Hạc Hoài nằm dưới đất ngủ mơ màng, hắn hơi nhíu mày. Điều cuối cùng mà ông nhớ được là vị thần y của Dược Vương Cốc này định dùng Di Hồn Đại Pháp tìm tòi về quá khứ của mình, sau đó lại chui vào mật đạo chạy trốn, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cuối cùng người chữa cho mình vẫn là cô ấy? Hắn bước vài bước về phía Bạch Hạc Hoài, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Cửa gỗ lập tức bật mở, một cái vòng vàng từ ngoài phòng bay vào, đánh về phía đại gia trưởng.

Đại gia trưởng vung tay, trực tiếp nắm lấy chiếc vòng vàng. Hắn nhìn vòng vàng rồi trầm giọng nói: “A Triết.”

“Đã lâu không gặp, đại gia trưởng.” Tô Triết ngồi xếp bằng ngoài phòng, cười tủm tỉm với đại gia trưởng.

Đại gia trưởng quăng cái vòng vàng ra ngoài: “Sao ngươi lại ở đây? Thằng nhãi Tô Tẫn Hôi phái ngươi tới giết ta?”

Tô Triết cầm phật trượng lên, đón lấy cái vòng vàng bay về: “Nhiều năm trước ta từng liều mạng vì đại gia trưởng, bây giờ gặp lại, không ngờ đại gia trưởng lại cho rằng ta tới giết mình?”

“Chẳng lẽ không phải?” Đại gia trưởng nhướn mày.

“Vốn là đúng.” Tô Triết nhún vai: “Nhưng con gái ta nói đã nhận tiền, muốn chữa khỏi cho ngươi, ta nghe con bé.”

“Con gái ngươi?”

Đại gia trưởng cả kinh, cúi đầu nhìn Bạch Hạc Hoài đang ngủ say, lại nhìn sang phía Tô Triết, lập tức hiểu ra: “Dược Vương Cốc, Ôn gia, chẳng trách.”

Tô Triết cười nói: “Cho nên phải cảm ơn đại gia trưởng, nếu không có chuyện lần này, chắc ta không cách nào gặp lại con gái mình.”

Trong lúc trò chuyện, Bạch Hạc Hoài mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô giơ tay xoa mắt, nhìn ông lão tóc trắng đứng đó, khẽ gọi một tiếng: “Đại gia trưởng!”

Đại gia trưởng nhìn Bạch Hạc Hoài, ngoài cười nhưng trong không cười: “thần y.”

Bạch Hạc Hoài đứng dậy, vỗ vai Đại gia trưởng, gật đầu nói: “Không, độc đã trị gần hết rồi. Nhưng mấy ngày tới không thể vận dụng chân khí quá mức, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.”

Đại gia trưởng cúi đầu: “Hóa ra thần y dùng Di Hồn Đại Pháp tra xét ký ức của ta là để tìm kiếm phụ thân mình.”

“Cũng là để chữa khỏi độc tố cho ngươi.” Bạch Hạc Hoài bất mãn nói: “Ta không lừa gạt ngươi. Bây giờ ngươi cũng coi như đã trở lại bình thường, chúng ta có nên tính tiền không đây.” Bạch Hạc Hoài giơ hai ngón tay, chà nhẹ.

Đại gia trưởng cười nói: “Đã đáp ứng sẽ trả cho thần y, đương nhiên sẽ trả.

Nhưng ta rất tò mò, rốt cuộc thần y làm sao làm được?”

“Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, vì sao lại là thiên hạ kỳ độc? Đó là vì sau khi độc này xâm nhập thân thể, nó sẽ theo kỳ kinh bát mạch đi khắp toàn thân, cuối cùng như bị hàng vạn con kiến cắn khắp người, đau đớn muốn chết. Ta dùng Di Hồn Đại Pháp, đồng cảm đồng tri với đại gia trưởng, cũng cảm nhận đau đớn như vạn con kiến cắn xé. Nhưng trong thân thể người, năm mươi hai đơn huyệt, ba trăm song huyệt và năm mươi kỳ huyệt ngoài kinh mạch, vẫn có một huyệt đạo may mắn còn sót lại. Đó chính là Chí Dương Huyệt.” Bạch Hạc Hoài nói tới hứng khởi, rút hai mũi châm bạc ra vung nhẹ lên không: “Vì vậy ta dùng một trăm lẻ chín mũi châm bạc, ép tất cả Tuyết Lạc Nhất Chi Mai vào Chí Dương Huyệt.”

Đại gia trưởng sửng sốt: “Sau đó ngươi lại đâm một châm, ép độc đó ra ngoài?”

Bạch Hạc Hoài lắc đầu: “Ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng nếu châm đó đâm thủng Chí Dương Huyệt, như vậy kết quả chỉ có thể là chân khí tiết ra ồ ạt, độc

phát thân vong. Bước tiếp theo cần có một người nội công tinh diệu, đặt lòng bàn tay lên Chí Dương Huyệt, hút độc ra. Cho nên trên thực tế độc này là không chữa được, biện pháp duy nhất là lấy mạng đổi mạng!”

Đại gia trưởng nghe đến đây lập, khẽ nhíu mày: “Lấy mạng đổi mạng?”

“Cho nên vấn đề lại tới rồi.” Bạch Hạc Hoài xoay người, nhìn đại gia trưởng với vẻ hứng thú: “Đại gia trưởng cảm thấy trong ổ nhện này, có ai chịu lấy mạng đổi mạng cho đại gia trưởng?”

“Hạc Hoài, không được vô lễ.” Tô Triết ngồi dưới đất, âm u nói. Bạch Hạc Hoài vẫn nhìn đại gia trưởng, muốn thấy đáp án từ hắn. Đại gia trưởng trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “A Khắc...”

“Đúng vậy, chính là A Khắc. Ta còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta đi vào ổ nhện này, rõ ràng đại gia trưởng đã không thể đứng vững được nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thường trước mặt ông ấy, còn nói với ta nếu từng thấy bộ dạng của ông ấy lúc giết người, sẽ không buông lỏng cảnh giác với ông ấy.” Giọng nói của Bạch Hạc Hoài mang vẻ chế nhạo: “Nhưng chính A Khắc mà ngươi không thể buông lỏng cảnh giác đã vì ngươi mà hiến dâng tính mạng bản thân.”

“Hắn đang ở đâu?” Đại gia trưởng hỏi.

Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Hắn đi rồi, hắn nói...”

“Lần này đã trả hết nợ cho ngươi, ngươi nợ hắn thì kiếp sau lại nói. Thời khắc cuối cùng trong cuộc đời, hắn hy vọng mình không phải là Mộ Khắc Vân, cũng không thuộc Ám Hà.”

Ngoài sân.

Tô Mộ Vũ đeo dù sau lưng, đứng yên ở đó, cúi đầu với lão già lưng còng: “Khắc thúc, không đợi đại gia trưởng tỉnh lại à?”

Mộ Khắc Vân lắc đầu: “Tỉnh lại cũng không cần gặp mặt. Ân oán giữa ta và hắn coi như xóa sạch. Ổ nhện này, ngươi tự xử lý đi.”

“Nếu đại gia trưởng đã không còn gì đáng ngại, như vậy ổ nhện này sẽ thuộc về Dược Vương Cốc.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Cũng may. Tiểu thần y kia là cô bé không tệ.” Mộ Khắc Vân mỉm cười, cho dù dáng vẻ lão khi cười, rất xấu.

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Khắc thúc cũng có lúc thích trêu chọc người khác.”

“Tới lúc sắp chết rồi mới thật sự hiểu thấu bản thân, cũng thật sự được giải phóng.” Mộ Khắc Vân vỗ ngực mình: “Bây giờ ta không phải người trong Ám Hà, cũng không phải Mộ Khắc Vân của Mộ gia, càng không phải chủ nhân của ổ nhện này. Không còn những gánh đó nữa, ta đột nhiên cảm thấy sống trên thế gian này có thêm chút thú vị, lại không muốn chết nữa.”

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn về phía sau, thấy cánh cửa gỗ mở ra, một lúc sau đại gia trưởng từ trong đó bước ra.

“Hắn ra rồi?” Mộ Khắc Vân hỏi.

“Đúng. Đại gia trưởng đang nhìn về phía này.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Không cần gặp mặt.” Mộ Khắc Vân cõng cái côn sắt sau lưng, tung người nhảy đi, không hề quay đầu lại.

Bạch Hạc Hoài hỏi Tô Triết: “Cha ơi, giữa bọn họ có chuyện gì vậy?”

Tô Triết nhai cau, nói không rõ ràng: “Trước đây bọn họ đều là người của Mộ gia, chắc là huynh đệ tốt. Sau này một người trở thành đại gia trưởng chí cao vô thượng, một người trở thành người gác cửa lưng còng xấu xí, chắc chỉ có chuyện như vậy thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play