“Ta không dùng Thập Bát Kiếm Trận, ngươi đã thua rồi.” Tô Mộ Vũ không nói về Vô Kiếm Thành nữa mà chỉ hời hợt nói một câu.
Mộ Bạch sửng sốt, tiếp đó cười lạnh, nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ huy con rối còn lại bước về phía trước, vung kiếm ngăn trước mặt hắn. Tiếp đó chỉ thấy vài bóng trắng lục tục hạ xuống, sau khi thấy bộ dạng bọn họ, thần sắc Tô Mộ Vũ có vẻ khá nghiêm nghị. Những người vừa tới đều là sát thủ đỉnh cấp nổi danh trong Mộ gia. Đang lúc hắn suy nghĩ, chỉ thấy sau đầu có một cơn gió ập tới, Tô Mộ Vũ vội vàng nghiêng đầu, một đồng tiền bay sát qua đầu hắn, đánh về phía bọn Mộ Bạch. Mộ Bạch vung tay, con rối tung người nhảy tới, xuất kiếm đánh bay đồng tiền.
Mộ Thanh Dương mặc đạo bào hạ xuống, nhặt đồng tiền lên, cười nói: “Mặt hoa đào, là đại cát.”
Mộ Bạch trầm giọng nói: “Thanh Dương, ngươi tới muộn.”
“Xin lỗi, xin lỗi, không thể để Tuyết Vi thấy sát cục này được. Ta lừa cô ấy đi cũng tốn bao nhiêu công sức đấy.” Mộ Thanh Dương thu đồng tiền, quay lại nhìn Tô Mộ Vũ: “Khôi đại nhân, đã lâu không gặp.”
“Là ngươi.” Tô Mộ Vũ đặt tay lên chuôi kiếm, khi còn chưa thành Khôi, Tô Xương Hà đã nói với hắn về tên Giả Đạo Sĩ của Mộ gia này, nói đạo sĩ này tuy vẻ ngoài chơi bời lêu lổng, nhưng thực chất thâm sâu khó lường.
Mộ Thanh Dương nhướn mày: “Là ta? Hóa ra Khôi đại nhân biết đến ta, vinh hạnh, vinh hạnh quá đi.”
Tô Mộ Vũ đảo mắt qua đám người trước mặt, ngoài Mộ Bạch và Mộ Thanh Dương ra còn tới bảy sát thủ của Mộ gia. Nếu Tô Mộ Vũ chưa bị thương, Thập Bát Kiếm Trận vẫn còn trên tay, hắn tin sẽ có ba phần mười khiến cho bọn họ ngươi chết ta vong. Nhưng hôm nay trong tay hắn chỉ còn lại có một thanh kiếm, đối phó với một mình Mộ Thanh Dương cũng phải cố hết sức. Tô Mộ Vũ nhanh chóng đưa ra quyết định: Dẫn những người này đi, mở một con đường sống cho Bạch Hạc Hoài trong mật đạo.
“Mọa nóa, cái thoằng nhoác Tô Xương Hà kia đúng là đểu rác rưởi.” Một tràng tiếng phổ thông không lưu loát vang lên sau lưng bọn họ.
Tô Mộ Vũ sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Triết thúc tới rồi.”
Đám người Mộ gia lập tức quay sang, thần sắc Mộ Bạch vốn đang đắc ý lập tức trở nên khó coi.
Tô gia Tô Triết, một người mà không ai muốn chọc vào.
“Coái thoằng nhoác uấy đi qua ổ nhuện roài, bảo lão đây tới chỗ noày coanh goác. Canh được ngoài roài, còn cóa thêm chín con quỷ của Mộ gia!” Tô Triết cắm phập phật trượng xuống đất, tiếp đó lấy từ trong lòng ra một quả cau, ném vào miệng, nhai mạnh như đang trút giận.
Mộ Bạch lạnh lùng nói: “Thúc nói vậy là sao?”
“Cóa choa ngươi noái không?” Tô Triết cầm tẩu thuốc vàng kim bên hông lên, tiện tay hất một cái, đánh một vòng vàng trên phật trượng bay ra ngoài. Vòng vàng xuyên thủng ngực con rối cuối cùng, thế đi vẫn không ngừng lại, nhanh chóng xoay tròn cắt đứt những sợi tơ rối không thể nhìn thấy được rồi mới bay về tay Tô Triết. Tô Triết hờ hững vung tay, móc cái vòng vàng về phật trượng.
Động tác như nước chảy mây trôi, mang vẻ khinh thường, lại có chút ngạo mạn.
“Để ta hút tí thuốc, nghĩ chút chuyện.” Tô Triết đốt thuốc lá trong tẩu, bắt đầu chậm rãi hút thuốc.
Sắc mặt Mộ Bạch càng lúc càng khó coi, hắn nắm chặt bàn tay nhưng không mở miệng phản kháng. Tô Triết đã không còn là Khôi từ lâu rồi, xuất hiện ở đây chắc không phải để cứu Tô Mộ Vũ, nếu vậy, bọn họ không cần phải xung độ. Mộ Thanh Dương vẫn nghịch đồng Đào Hoa Tệ nghe nói bắt nguồn từ Triệu Ngọc Chân trên núi Thanh Thành làm ra. Hắn cười tủm tỉm nhìn Tô Triết, không nói năng gì.
Bầu không khí nơi này bỗng có vẻ khó xử.
Hiện giờ, người có sắc mặt tự nhiên nhất lại là người luôn có sắc mặt thiếu tự nhiên, Tô Mộ Vũ...
“Thúc, ngươi vẫn thích thể hiện phong cách ‘ta rất lợi hại’.” Tuy biết Tô Triết tới đây không phải để cứu mình, nhưng Tô Mộ Vũ vẫn thở phào một tiếng,
bước vài bước về phía Tô Triết.
“Không cần thuể huyện, ta vốn rất lợi hại.” Tô Triết chẩm rãi nuốt mây phun sương, nếu không phải tiếng phổ thông của hắn thật sự thảm tới không nỡ nhìn, trông rất có dáng vẻ cao nhân.
Bạch Hạc Hoài trong mật đạo nghe bọn họ trò chuyện, cũng đoán được người tới là ai. Tâm trạng của cô kích động, vô thức muốn lao ra ngoài. Nhưng Tô Mộ Vũ bước lên trước vài bước vừa vặn ngăn cản cô. Xem ra tuy Tô Mộ Vũ không tin Bạch Hạc Hoài là con gái của Triết thúc nhưng cũng sợ giữa bọn họ có liên hệ sâu xa gì đó, nếu Bạch Hạc Hoài đột nhiên lao ra, e là đám người Mộ gia sẽ không đứng chờ nữa.
Thái độ của Tô Triết với Tô Mộ Vũ hòa hoãn hơn nhiều, chẳng những không ngại hắn ngắt lời mình, còn kiên nhẫn trả lời hắn: “Nghĩ xem nên làm thế nào để không giết ngươi mà vẫn hoàn thoành nhệm vụ của lão gia tử Tô ra.”
“E là hơi khó.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng.
“Đúng là hơi khó. Nhưng hai người chúng ta cũng coai như tuâm dầu dí hợp!” Tô Triết gõ nhẹ tẩu thuốc lên phật trượng, đổ chút tro xuống.
“Tâm đầu ý hợp?” Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười.
“Coái coan bóe thần y ở đâu, ta giết nó rồi đi. Lại cho ngươi thêm một chuyện tốt, bảy coan quỷ này, ta cũng xử rúp ngươi.” Tô Triết nhìn Tô Mộ Vũ.
“Nếu Tô Mộ Vũ đồng ý giao thần y của Dược Vương Cốc ra, chúng ta cũng có thể rời khỏi.” Mộ Bạch đột nhiên mở miệng nói.
“Ta và huynh đệ Tô gia đang nói chuyện, loắm miệng coái gì?” Tô Triết nhíu mày, gõ tẩu thuốc một cái, lại một chiếc vòng vàng bay ra.
“Tới hay lắm!” Mộ Thanh Dương nắm chặt lấy Đào Hoa Tệ trong tay, phi thân tới, trực tiếp đón đầu chiếc vòng vàng kia. Chỉ nghe một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên, Đào Hoa Tệ của Mộ Thanh Dương trực tiếp đụng vào vòng vàng kia, Mộ Thanh Dương bị chấn lui ba bước, còn vòng vàng lại bay về phật trượng, hơn nữa còn kéo theo một cơn gió khiến tất cả vòng vàng trên phật trượng kêu lên leng keng.
“Ai da, bay coan quỷ của Mộ gia, còn cóa một tên đánh đấm tạm được.” Tô Triết khá ngạc nhiên.
Cánh tay cầm Đào Hoa Tệ của Mộ Thanh Dương run rẩy: “Lâu rồi không nghe đại danh của Triết thúc, đánh đấm không tốt cũng phải làm bộ là đánh đấm tốt.”
Tô Triết hút xong ngụm khói cuối cùng, nhìn qua Tô Mộ Vũ: “Cóa hơi khó, ngươi thấy sao?”
Tô Mộ Vũ cúi đầu: “Nguyện hợp sức với Triết thúc cùng đẩy lui kẻ địch.” “Ồ?” Khóe miệng Tô Triết hơi cong lên: “Ta không tin.”
“Sau đó Triết thúc có thể lấy đi tính mạng ta, chuyện thần y thì Triết thúc đừng hỏi nhiều. Lấy đầu ta, chắc bên phía Tô lão gia tử sẽ không làm khó Triết thúc.” Giọng điệu của Tô Mộ Vũ cực kỳ thành khẩn, như đang rất nghiêm túc bàn luận chuyện trao đổi này.
“Ngươi lòa sát thủ, không phoải anh hùng.” Tô Triết bất đắc dĩ: “Xương Hà nói đúng, nếu đầu óc của ngươi cũng tốt như kiếm pháp của ngươi thì tốt biết mấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT