Ngay lúc này, mưa đột nhiên ngừng.

Tô Mộ Vũ nhìn Mộ Tuyết Vi trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Ngươi về đi thôi, độc của ngươi vô dụng với ta.”

Mộ Tuyết Vi đột nhiên nở nụ cười lạnh nhạt: “Tô Mộ Vũ, ngươi đừng quá tự luyến, ngươi thật sự nghĩ rằng ta chạy đến đây là để tìm ngươi?”

“Ngươi.” Tô Mộ Vũ nheo mắt lại, lập tức vung kiếm, nhưng vẫn chậm mất một bước. Mộ Tuyết Vi nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn, chạy thẳng vào phòng của đại gia trưởng. Cô vừa chạy vừa rải hoa đầy đất, những mảnh hoa đó muôn vàn sắc màu, hết sức mỹ lệ, nhưng Tô Mộ Vũ biết nếu không cẩn thận giẫm phải bất cứ đóa hoa nào cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Cuối cùng Môj Vũ Mặc xoay người, hất ống tay áo, rải một mảng khỏi độc: “Muốn cứu người thì phá độc trận của ta trước đã.”

Trong phòng, đại gia trưởng chỉ chém một kiếm đã phá tan toàn bộ cửa gỗ. Bạch Hạc Hoài ngã vào trong góc thở hồng hộc. Vừa rồi cô lấy từ trong lòng ra Tam Châm Dẫn Tuyến, cô kéo mình ra ngoài mới tránh được một kiếp. Lúc này Mộ Tuyết Vi đã lao tới trước cửa phòng, nhìn cảnh tượng bên trong, cũng hơi sửng sốt.

“Mộ gia, Mộ Tuyết Vi.” Đại gia trưởng cầm kiếm, cố gắng giữ giọng điệu của mình thật bình tĩnh.

Mộ Tuyết Vi nhìn thoáng qua đại gia trưởng, lại nhìn Bạch Hạc Hoài trong góc,nói đầy ẩn ý: “Đúng là bất ngờ, hóa ra tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo là một cô bé xinh xắn như vậy. Nhưng ta thấy y thuật không được tốt lắm, đại gia trưởng muốn giết cô ta, để ta làm thay cho.” Mộ Tuyết Vi điểm mũi chân lướt tới, xuất chưởng đánh về phía Bạch Hạc Hoài.

Bạch Hạc Hoài chỉ nhìn một cái là nhận ra luồng khí đen lưu chuyển trên bàn tay mang theo kịch độc, nào dám đón đỡ, lại ném ba mũi châm cắm lên nóc nhà rồi đột nhiên kéo người nhảy về phía trước.

“Tô gia Tam Châm Dẫn Tuyến?” Rốt cuộc ngươi là ai?” Mộ Tuyết Vi quát khẽ.

“Không biết ta là ai mà ngươi còn ra tay tàn nhẫn như vậy à?” Bạch Hạc Hoài khẽ thở hắt một hơi, quay đầu lại, nhìn con chim gỗ trên cửa. Mặc kệ, gọi người ổn định tình hình trước mắt đã, còn lại để sau tính.

Bạch Hạc Hoài suy nghĩ xong, lập tức giơ tay nắm lấy dây dẫn kéo mạnh xuống. Chỉ thấy con chim gỗ bỗng như sống dậy, vỗ cánh, trực tiếp bay thẳng ra ngoài phòng.

“Cơ quan?” Mộ Tuyết Vi không rõ ảo diệu trong đó, không dám tùy tiện ra tay, khẽ cúi người lùi lại phía sau ba bước. Đại gia trưởng vẫn cầm kiếm đứng đó, không hành động gì, vì ông thật sự không còn sức hành động.

“Tiếp theo thì sao...” Bạch Hạc Hoài căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, đợi nửa ngày mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Mộ Tuyết Vi vốn còn đôi chút cảnh giác cũng nhận ra con chim gỗ kia chỉ có tác dụng mật báo, lại giơ tay ngưng tụ độc khí. Ngay lúc này, tấm ván gỗ bên dưới Bạch Hạc Hoài đột nhiên mở ra, bên dưới đen kịt, không nhìn thấy đáy.

“Có mật đạo?” Mộ Tuyết Vi vung ống tay áo đánh về phía Bạch Hạc Hoài.

Bạch Hạc Hoài không còn lựa chọn nào khác, buông lỏng sợi tơ, rơi vào trong mật đạo, cuối cùng vẫn còn lẩm bẩm: “Tên lừa đảo Tô Mộ Vũ, sao bảo chỉ cần hắn còn sống là sẽ bảo vệ chu toàn cho ta?”

Cô mới nói được nửa câu thì Tô Mộ Vũ đã phá độc trận chạy tới cửa. Bạch Hạc Hoài vô thức giơ tay về phía Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ cũng đưa tay ra đỡ, nhưng đã không còn kịp. Bạch Hạc Hoài rơi vào mật đạo, sau đó trực tiếp trượt xuống, Tô Mộ Vũ không hề do dự, lập tức đi theo.

“Tô Mộ Vũ, ngươi xuống đấy làm gì?” Mộ Tuyết Vi vội vàng gọi với theo.

“A a a a a a a, ta mới tìm được cha, ta không muốn chết!” Bạch Hạc Hoài trượt thẳng xuống dưới, không biết bên dưới sâu bao nhiêu, rốt cuộc cũng lộ vẻ sợ hãi của một bé gái.

“Thần y đừng sợ.” Tô Mộ Vũ điềm nhiên nói.

“Hả?” Lúc này Bạch Hạc Hoài mới phát hiện ra Tô Mộ Vũ, cả kinh: “Sao ngươi cũng xuống.”

“Ta đã hứa với thần y, có ta ở đây, sẽ bảo vệ chu toàn cho cô.” Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lao về phía trước, trực tiếp nhảy đến trước mặt Bạch Hạc Hoài. Mật đạo rất hẹp, hai người gần như dán mặt vào nhau. Có điều Tô Mộ Vũ lại như không hề hay biết gì về chuyện này, tay trái của hắn ôm eo Bạch Hạc Hoài, tay phải cắm thanh kiếm mảnh vào tường, chậm rãi giảm thế rơi của hai người. Một lát sau, rốt cuộc hai người cũng hạ xuống đất. Tô Mộ Vũ buông lỏng tay, xoay người nhìn xung quanh.

Trước mặt bọn họ là một cánh cửa đá.

Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên trên: “Cao như vậy, chắc chắn không bò ra được rồi.”

Còn lúc này trong căn phòng bên trên chỉ còn lại có đại gia trưởng và Mộ Tuyết Vi. Mộ Tuyết Vi nhìn đại gia trưởng một cái, một vài ý tưởng hiện lên trong lòng, cuối cùng cô cúi người: “Ra mắt đại gia trưởng.”

Một luồng khí độc bồng bềnh bay tới, đánh về phía đại gia trưởng.

Đại gia trưởng vẫn cầm kiếm đứng thẳng, nhìn luồng khí độc, không chút phản ứng.

Mộ Tuyết Vi trong lòng vui vẻ, quả nhiên lúc này đại gia trưởng chỉ phô trương thanh thế, ông ta không còn sức giao chiến nữa.

“Lui!” Một tiếng quát chói tai vang lên, tiếp đó chỉ thấy một cây côn sắt giáng xuống, nhanh chóng đánh tan luồng khí độc. Tiếp theo là một ông lão lưng còng hạ xuống, nắm cây côn sắt, vẽ thành một vòng tròn, tạo ra một luồng khí vô hình trước mặt, ngăn cách bọn họ với khí độc của Mộ Tuyết Vi.

“Không ngờ ngươi lại tới kịp.” Mộ Tuyết Vi lùi lại nửa bước.

“Đừng vội lùi.” Một bộ đạo bào hạ xuống, Mộ Thanh Dương giơ tay ngăn Mộ Tuyết Vi lại, sau đó lập tức rụt tay, lắc đầu nói: “Quên mất tiêu rồi, khéo độc phát thân vong mất.”

“Bên ngoài thua rồi?” Mộ Tuyết Vi ném một viên thuốc vào tay Mộ Thanh Dương.

“Mười Hai Con Giáp của Chu Ảnh, đâu có dễ đối phó, nhiều nhất chỉ thêm thời gian nửa nén hương thôi.” Mộ Thanh Dương nhìn xung quanh: “Thằng nhóc của Tạ gia đâu?”

“Chạy rồi.” Mộ Tuyết Vi trả lời.

“Chạy rồi?” Khóe miệng Mộ Thanh Dương run rẩy: “Thế Tô Mộ Vũ thì sao?”

“Rơi vào cái hang kia, đi cùng thần y của Dược Vương Cốc rồi.” Mộ Tuyết Vi chỉ vào sàn nhà.

“Rải ít phấn độc vào trong hang, loại độc nhất ấy.” Mộ Thanh Dương trầm giọng nói.

“Ngươi điên rồi à? Tô Mộ Vũ cũng ở trong đó đấy!” Mộ Tuyết Vi nhíu mày nói.

“Ngươi đưa cho hắn một viên Vô Hoa Hoàn, giấu trong chuôi kiếm của hắn, đừng tưởng ta không biết.” Mộ Thanh Dương không còn vẻ cợt nhả mà nghiêm túc nói: “Hạ độc, chậm nữa là không còn cơ hội đâu. Tô Mộ Vũ có thể không chết nhưng thần y kia phải chết.”

“Đúng là lũ điên.” Mộ Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy từ trong lòng ra một đóa hoa nhỏ trắng bóc, tiếp đó nhẹ nhàng vung lên, đóa hoa nhỏ bay khỏi tay Mộ Tuyết Vi, rơi vào mật đạo, chậm rãi hạ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play