Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài vẫn nằm hôn mê trên giường, Tô Xương Hà ngồi trên ghế xoay xoay lưỡi dao trong tay, thần sắc có vẻ mất kiên nhẫn, lưỡi dao găm trong tay đã vài lần rơi xuống đất. Lúc này, Tô Hồng Tức đẩy cửa bước vào, cau mày nhìn Tô Xương Hà. Tô Xương Hà nắm chặt dao găm, trầm giọng hỏi: "Vẫn chưa tìm được tung tích của bọn chúng sao?"
Tô Hồng Tức lắc đầu: "Vẫn chưa tìm thấy. Trong sân của Vãn Nhi cô nương chỉ có thi thể của đám thích khách trong phủ tướng quân, không có hai người bọn họ. Nhưng bọn họ cũng không để lại dấu hiệu gì, cứ như đột nhiên bốc hơi khỏi Thiên Khải thành."
"Đợi trở về Ám Hà, lệnh cho Mộ gia phái người đi tìm." Tô Xương Hà âm u nói.
Lúc này, Mộ Vũ Mặc tiến vào, khẽ thở dài: "Nếu không tìm thấy thì thôi vậy."
"Vũ Mặc." Tô Xương Hà nghiêng người dựa vào ghế, cười nhạt: "Trải qua một trận chiến sinh tử cùng với người trong lòng, cô thấy thế nào?”
“Chứng kiến cảnh hiện giờ, e là dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng thể vui vẻ nổi." Mộ Vũ Mặc nhìn Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài đang nằm trên giường, ánh mắt đầy ưu tư.
"Vừa rồi cô cũng nghe rồi đấy, Mộ Thanh Dương và Mộ Tuyết Vi đều không thấy đâu." Tô Xương Hà cất dao găm, nói: "Không biết là gặp chuyện bất trắc hay là chán ghét cảnh tranh đấu này nên đêm qua đã tự ý rời đi."
Mộ Vũ Mặc gật đầu: "Ta hiểu. Từ nay ta chính là gia chủ Mộ gia, mọi chuyện nhi nữ tình trường đều phải gác lại phía sau."
"Cô làm được không?" Tô Xương Hà hỏi đầy ẩn ý.
Mộ Vũ Mặc ngửa đầu nhìn ra ngoài phòng: "Hắn đã hứa với ta, ta sẽ đợi hắn tới thực hiện lời hứa!"
Lúc này trong tiểu viện của Hạc Vũ dược trang, Bách Lý Thành Phong bước vào. Thấy Tô Triết, hắn mỉm cười, cúi đầu nói: "Nói kỹ hơn thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Tô Triết ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thành Phong, cau mày: "Thuấn Kiếm Bách Lý Thành Phong?” “Ta thích cách gọi này, êm tai hơn Thế tử gia. Đúng, ta là Bách Lý Thành Phong." Bách Lý Thành Phong nhướng mày, cười nói: "Hai chúng ta, chắc là anh em cột chèo?"
Tô Triết thở dài, lắc đầu: "Ta còn chẳng thể bước qua cửa lớn Ôn gia, bọn họ không nhận ta là cô gia, nói chi đến cột chèo. Dù sao ta cũng không giống ngươi, ngươi là Thế tử Trấn Tây hầu nổi danh khắp thiên hạ."
"Bây giờ chủ nhân của Ôn gia là Ôn Hồ Tửu, ta tin vị đại cữu ca này sẽ nhận ngươi." Bách Lý Thành Phong mỉm cười, nhìn vào trong nhà: "Hôm nay ta mới biết, thời gian vừa qua đứa cháu gái gia nhập Dược Vương cốc của ta vẫn luôn đi theo Ám Hà các ngươi. Ta còn chưa từng gặp con bé, chỉ nghe nói con bé rất giống mẹ."
"Giống, rất giống, bởi vì đều dây dưa không rõ với thằng nhãi trong Ám Hà! Cho nên mới có phiền toái như bây giờ!" Không biết vì sao tiếng phổ thông của Tô Triết không còn chút khẩu âm nào, chỉ có điều mỗi câu mỗi chữ đều loáng thoáng vẻ phẫn nộ; cho dù đang nói chuyện với Bách Lý Thành Phong thân phận cao quý, quan hệ có thân cận.
Bách Lý Thành Phong thở dài: "Có tám mươi Phá Phong quân cùng theo ta vào kinh, do bọn họ mở đường, toàn bộ Bắc Ly sẽ không ai dám ngăn cản các ngươi trên đường. Nếu cần, bọn họ sẽ hộ tống chư vị rời khỏi Thiên Khải thành."
"Là Lang Gia Vương phái ngươi tới?" Tô Xương Hà đi vào trong sân, cười lạnh.
Bách Lý Thành Phong gật đầu: "Lang Gia Vương điện hạ đột nhiên mắc trọng bệnh, giờ đang hôn mê bất tỉnh. Huyền Vũ sứ và Nội Vệ ti còn đang giải quyết chuyện bạo loạn ở Thiên Khải thành ngày hôm qua, rất nhiều chuyện chỉ có thể do ta thay mặt."
Lúc này, Tiêu Triều Nhan đang cầm hòm thuốc từ trong phòng thuốc đi ra. Cô nhìn thấy Bách Lý Thành Phong, không khỏi ngẩn người: "Vị tướng quân này là?"
"Ta là dượng của thần y." Bách Lý Thành Phong cúi đầu. "Dượng?" Tiêu Triều Nhan nhướn mày.
"Triêu Nhan." Tô Triết trầm giọng, "Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
"Phải đến Dược Vương cốc ngay lập tức!" Tiêu Triều Nhan vội la lên, "Sáng sớm nay ta đã cho người truyền tin cho Dược Vương cốc rồi! Hiện giờ trong thiên hạ, người có cơ hội cứu sống sư phụ chỉ có một! Đó chính là Dược Vương Tân Bách Thảo!"
Tô Triết đứng dậy, "Vậy làm phiền Bách Lý huynh."
"Chỉ là việc nhỏ thôi." Bách Lý Thành Phong thở dài, "Sau này đợi thần y khôi phục, mời các ngươi đến Càn Đông thành chơi một chuyến. Chúng ta luôn là người thân, hơn nữa chuyện năm xưa đã qua rất lâu rồi. Vị trong nhà đã nhiều năm rồi chưa từng gặp cháu gái này, thi thoảng vẫn nhắc tới. Sau này nếu còn đi lại giang hồ, tên của ta vẫn chưa đủ vang dội, cứ để cô ấy nhắc tới tên biểu ca của mình. Thành chủ Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân, cái tên này đủ vang dội rồi!"
"Được!" Tô Triết xoay người, đi vào buồng trong.
Tô Xương Hà nhìn Bách Lý Thành Phong trước mặt, nhếch miệng, "Các ngươi đã tìm được thứ mình muốn rồi sao?"
Bách Lý Thành Phong lắc đầu, "Trên người Trọc Thanh có một cuộn sách Long Phong, chỉ tiếc là cuộn đó vẫn không phải là thật."
"Trọc Thanh chết rồi sao?" Tô Xương Hà vừa xoay con dao trong tay, vừa hỏi đầy ẩn ý.
"Lúc chúng ta gặp hắn, tuy hắn bị trọng thương nhưng vẫn còn một hơi thở." Bách Lý Thành Phong lập tức hạ giọng, "Sau đó khi chúng ta đưa hắn đi thì bị một cao thủ thần bí ngăn cản. Cao thủ đó võ công cực cao, đã cướp Trọc Thanh đang trọng thương. Nhưng ta chưa từng thấy ai bị thương nặng như vậy mà vẫn sống sót."
Tô Xương Hà nheo mắt, như đang suy tư điều gì đó. Trong phòng, Tô Triết bế Bạch Hạc Hoài trên giường bệnh, nhìn Tô Mộ Vũ đang nằm hôn mê bất tỉnh, khẽ thở dài, "Có lẽ ngươi thật sự là duyên nhân của nó, hoặc ngươi cũng như ta xưa, đều là người không nên xuất hiện. Đây là lời nguyền của Khôi chúng ta hay sao? "
Nói xong, Tô Triết bèn bế Bạch Hạc Hoài bước ra khỏi. Tiêu Triêu Nhan đặt bình thuốc vào tay Mộ Vũ Mặc, dặn dò: "Đợi Vũ công tử tỉnh lại, mỗi ngày phải uống ba viên, nhất định phải ghi nhớ! Trong vòng ba tháng, đừng động võ nữa! Hoặc là bảo hắn lập tức đến Dược Vương cốc tìm chúng ta!"
Mộ Vũ Mặc gật đầu: "Được! Đợi hắn tỉnh, chúng ta sẽ đến Dược Vương cốc!"
"Không cần đâu. Mộ gia cũng có danh y hiếm có, bảo Tô Mộ Vũ về Ám Hà là tốt rồi. Không cần đến Dược Vương cốc, cứ nói với hắn Bạch Hạc Hoài đã chết rồi!" Tô Triết đứng ở cửa, quay đầu lại nói với Mộ Vũ Mặc.
"Trừ phi con gái của ta nhanh chóng tỉnh lại, khi đó ta sẽ nghe theo con bé!" Tô Triết không nói thêm nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Bách Lý Thành Phong thấy Tô Triết bế Bạch Hạc Hoài đi tới, lập tức nghiêng người tránh sang một bên: "Xe ngựa và Phá Phong quân đã chờ sắn ngoài cửa."
"Đa tạ." Tô Triết lướt qua bên cạnh Bách Lý Thành Phong.
Bên ngoài Hạc Vũ dược phủ, Phá Phong quân mặc giáp nhẹ và một chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng ở đó. Tô Triết bế Bạch Hạc Hoài vào trong xe ngựa, đặt cô nằm xuống chỗ ngồi trong cùng. Tiêu Triêu Nhan đứng bên cạnh, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Bạch Hạc Hoài.
Tô Triết cao giọng nói: "Đi!"
Rèm xe ngựa theo gió nhẹ nhàng được vén lên, Tô Xương Hà đã ngồi bên cạnh Tô Triết.
"Triết thúc, người thật sự tuyệt tình như vậy sao?" Tô Xương Hà nói đầy ẩn
ý.
Tô Triết cầm tẩu thuốc lên, phát hiện đã hết thuốc lá bèn ném sang một bên,
định lấy trong lòng ra một quả cau nhưng lại chỉ còn lại bọc giấy trống không, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: "E là con gái của ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, ta cảm thấy ta làm bất cứ chuyện gì cũng không phải là nhẫn tâm."
"Đây không phải lỗi của Mộ Vũ." Tô Xương Hà gằn từng chữ.
"Năm xưa, nếu mẹ con bé không gặp ta, có lẽ sau này sẽ không chết. Nếu nó không gặp Tô Mộ Vũ, có lẽ vẫn là tiểu thần y vô ưu vô lo. Cho dù ta và Tô Mộ
Vũ đều là người không tệ nhưng chúng ta lại là kẻ không nên tồn tại." Tô Triết lạnh lùng nhìn Tô Xương Hà: "Ngươi hiểu ý ta không?"
Tô Xương Hà đưa tay vuốt ve chòm râu: "Vì xuất thân từ Ám Hà, vì là quỷ trong loài người, nên luôn mang trên mình nguy hiểm và phân tranh?"
"Phải! Cho nên trước khi con gái ta tỉnh lại, ta không muốn có bất cứ kẻ nào tới quấy rầy nó!" Giọng nói của Tô Triết mang theo vẻ phẫn nộ: "Ta không muốn có thêm nguy hiểm và phân tranh nào tới gần con bé! Không, một chút cũng không! Cho nên, các ngươi cút hết cho ta! Bất luận các ngươi là Ám Hà hay Bỉ Ngạn! Những chuyện này đều không liên quan tới hai cha con ta nữa! Nói cho Tô Mộ Vũ biết, Bạch Hạc Hoài đã chết! Chết dưới mũi tên đêm qua!"
Lời cuối cùng vừa dứt, chân khí trên người Tô Triết tuôn ra, khiến mái tóc Tô Xương Hà bay phất phới.
Thế nhưng, Tô Xương Hà vẫn cười nhạt, thần sắc không đổi.
Tiêu Triều Nhan kinh hãi: "Triết thúc, bây giờ người không thể vận chân khí lung tung."
"Ngươi nghe rõ chưa? Tô Xương Hà? Đại gia trường?" Tô Triết trầm giọng.
"Ta hiểu rồi. Nhưng Tô Mộ Vũ thì không. Hắn là kẻ cố chấp, nếu không thấy thi thể tiểu thần y, hắn sẽ không tin kết cục này." Tô Xương Hà cười lạnh.
Tô Triết đột nhiên vỗ mạnh vào bàn ghế bên cạnh, cười lạnh: "Vậy thì để hắn tới Dược Vương cốc tìm, hắn chỉ thấy một ngôi mộ mới dựng mà thôi. Ngươi nói hắn không thấy thi thể sẽ không tin kết cục này, vậy ngươi nói xem hắn có đào mộ con gái ta không!"
Tiêu Triều Nhan vội la lên: "Triết thúc, nếu người còn không khống chế chân khí sẽ làm sư phụ bị thương đấy!"
Nghe vậy, Tô Triết mới kiềm chế lửa giận và chân khí đang tràn ngập, nhìn Tô Xương Hà: "Ta chỉ muốn nói như vậy thôi."
"Ta hiểu rồi." Tô Xương Hà nhìn Bạch Hạc Hoài đang nằm đó: "Nhưng hắn sẽ có lựa chọn của riêng mình."
“Năm xưa, ta đã chọn rời đi.” Tô Triết cười lạnh: "Không ai hiểu rõ hơn ta, giờ phút này một nam nhân sẽ đưa ra lựa chọn gì. Chúng ta phải đi, xin Đại gia trường cho phép cáo lui!"
Nói xong, Tô Triết giơ tay về phía Tô Xương Hà. Tô Xương Hà mượn thế lùi lại, xoay người một cái đã ra khỏi xe ngựa.
Thấy Tô Xương Hà rời đi, Tiêu Triêu Nhan nhìn Tô Triết, khóe mắt ngấn lệ: "Triết thúc, thật sự phải như vậy sao? Ta đang nghĩ, sau khi Vũ ca tỉnh lại mà biết tin sư phụ đã quy tiên..."
Tô Triết bất lực dựa người vào thành xe, lắc đầu: "Triêu Nhan, ta có thể uy hiếp Tô Xương Hà, có thể nổi giận, nhưng với ngươi thì không. Ngươi là đồ đệ của Hạc Hoài, lại là muội muội của Tô Mộ Vũ, ngươi rất khó đưa ra quyết định. Coi như đây là lời khẩn cầu của một người cha đi.
“Ta hi vọng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào đến gần con bé nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT