Sáng sớm sương giá giăng đầy trời, gió nhẹ hiu hiu. Hôm nay sương giáng, cũng là ngày cuối thu.
Tới khi trời sáng, tại Lang Gia vương phủ.
Tiêu Nhược Phong ngồi một mình trong chính sảnh, bên cạnh đã được đặt lò than, hắn cũng đã thay y phục mùa đông, nhìn cảnh gió thu hiu hắt ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Sắp vào đông rồi."
"Điện hạ, buổi sáng tốt lành." Bách Lý Thành Phong sải bước tiến vào.
Tiêu Nhược Phong hơi ngẩng đầu, nhấp một ngụm trà nóng: "Hôm nay thế tử tới sớm thật."
Bách Lý Thành Phong gật đầu đáp: "Trong Thiên Khải thành này ngủ không ngon.”
Tiêu Nhược Phong hỏi: "Ồ? Sao lại không ngủ được?"
"Quá ồn, thật sự là quá ồn." Bách Lý Thành Phong chỉ lên trời: “Cảm giác như sắp có sấm sét nổ vang.”
“Nghe nói bệ hạ đã lệnh cho Nội Vệ ti các ngươi điều tra vụ việc Phi Hổ tướng quân bị tập kích mấy hôm trước, kết quả thế nào rồi?" Bách Lý Thành Phong cười nói.
Tiêu Nhược Phong đặt chén trà xuống: "Tứ đại thủ hộ của Nội Vệ ti nay chỉ còn một, năng lực có hạn, tạm thời vẫn chưa tra được manh mối, cứ để vậy đã.”
“Gần đây Huyền Vũ sứ đang điều tra chuyện gì vậy?" Bách Lý Thành Phong hỏi đầy ẩn ý.
"Trong Thiên Khải thành có kẻ hạ chất độc dược nhân." Tiêu Nhược Phong ho khan vài tiếng, "Ngươi khi còn trẻ từng theo Trấn Tây hầu gia xuất chinh Tây Sở, chắc cũng rõ thuật dược nhân này đáng sợ đến nhường nào."
Khóe miệng Bách Lý Thành Phong khẽ nhếch lên, gật đầu: "Đương nhiên ta là biết. Cpd chất độc dược nhân tuy đáng sợ, nhưng đáng sợ là ở chiến trường, chứ không phải Thiên Khải thành. Thuật pháp đó phải có càng nhiều người chết thì mới càng lợi hại. Vậy nên, chất độc dược nhân này chỉ là chiêu thức phô trương thanh thế của đối phương mà thôi. Thứ mà các ngươi cần phải lo lắng, chính là cuộn sách Long Phong."
Tiêu Nhược Phong mỉm cười: "Nếu cuộn sách Long Phong thật sự xuất thế, trên đó lại ghi tên của ta, nhưng ta không muốn làm Hoàng đế thì sao?"
"Đế vị bất chính, phàm kẻ mang dòng máu rồng đều có thể tranh giành." Bách Lý Thành Phong cười, đưa tay gõ lên bàn, rồi nghiêm mặt nói: "Thiên hạ sẽ loạn. Ngươi của trước kia có thể bình định thiên hạ này nhưng giờ thì Lang Gia quân ở phía Nam đang sa lầy trong khổ chiến, Lôi Mộng Sát gặp nguy cơ. Trong Thiên Khải thành này các vị thủ hộ đều bị điều đi cả rồi. Thân thể của ngươi cũng thành ra như vậy. Nếu thiên hạ đại loạn, e là ngươi không trấn áp nổi đâu."
"Thế tử điện hạ, câu đầu tiên ngươi nói rất đúng. Đúng là hiện giờ, cuộn sách Long Phong mới là vấn đề nan giải cần được giải quyết, nhưng ta đã tìm kiếm nhiều năm mà vẫn không thấy tung tích, chỉ có thể chờ đến lúc bọn chúng không thể kiềm chế được nữa mà thôi. Chẳng qua có một điều ngươi nói sai rồi." Tiêu Nhược Phong đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang lên, giọng nói bỗng trở nên uy nghiêm, không cho phép phản bác: "Đó chính là, bất kể thiên hạ có loạn lạc thế nào, Tiêu Nhược Phong ta, vĩnh viễn có thể bình định!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bạch Hạc Hoài trở về tiểu viện ở Nam Thành, bước vào gian phòng, nhìn thấy con trai của Lý Tiên bị trói gô lại, bất đắc dĩ đưa tay xoa trán: "Ai làm vậy?"
Mộ Thanh Dương ở bên cạnh vẫy tay: "Thần y, là ta!" "Ngươi thật lợi hại!" Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ nói.
Mộ Thanh Dương gật đầu: "Đó là đương nhiên! Ngươi xem hiện giờ hắn ngoan ngoãn biết bao."
"Ngoan cái rắm, trúng chất độc dược nhân, huyết dịch trong cơ thể lưu chuyển không thông, ngươi còn trói người ta lại, đây không phải là ngoan ngoãn
mà là sắp chết rồi!" Bạch Hạc Hoài cười khổ đỡ Lý Tiên Chi Tử trên đất dậy: "Hắn tên là gì?"
Vãn Nhi cô nương ở một bên đáp: "Lý Chính Khải, ta từng gặp hắn ở Giáo Phường ti, là một vị quý nhân hiền lành."
"Lý Chính Khải, nhìn vào mắt ta!" Bạch Hạc Hoài nhẹ nhàng vỗ mặt Lý Chính Khải một cái.
Lý Chính Khải mở mắt, bỗng nhiên lộ vẻ dữ tợn, há miệng muốn cắn vào cổ Bạch Hạc Hoài.
"To gan!" Mộ Thanh Dương quát lớn, định vung kiếm.
"Đừng sợ." Bạch Hạc Hoài lập tức bóp cổ Lý Chính Khải, ấn hắn xuống đất, sau đó nhẹ giọng nói: "Người ở đây sẽ không làm hại ngươi. Ta sẽ cứu ngươi!"
Lý Chính Khải bị ấn ngã xuống đất vẫn không ngừng giãy dụa. "Giữ hắn lại." Bạch Hạc Hoài nói.
"Được!" Mộ Thanh Dương lao về phía trước, ghì chặt Lý Chính Khải xuống
đất.
"Nhẹ một chút, hắn là bệnh nhân, không phải phạm nhân!" Bạch Hạc Hoài
cau mày.
"Thần y, sức lực của hắn rất lớn." Mộ Thanh Dương cười khổ: "Người Mộ gia chúng ta, sức lực đều rất nhỏ...”
“Chống đỡ một lát là được." Bạch Hạc Hoài lấy ra một cây ngân châm, trực tiếp đâm thủng ngón áp út tay trái mình.
"Thần y, cô muốn làm gì?" Vãn Nhi cô nương kinh hãi.
Bạch Hạc Hoài giơ tay phải nhẹ nhàng ấn lên ngón áp út, nặn ra một giọt máu, sau đó vung mạnh ra. Giọt máu bay thẳng ra ngoài, rơi vào trong miệng Lý Chính Khải. Máu vào cổ họng, Lý Chính Khải lập tức yên tĩnh trở lại, đồng tử vốn tán loạn bỗng nhiên có thêm vài phần thanh tỉnh, cũng không còn điên cuồng giãy dụa nữa.
"Đã chữa khỏi?" Mộ Thanh Dương buông tay, hoang mang nhìn Lý Chính Khải.
"Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi." Bạch Hạc Hoài tiến lên, lại cắm một cây ngân châm vào đỉnh đầu Lý Chính Khải, cuối cùng vỗ tay: "Cởi trói
cho hắn."
"Cởi trói thật à?" Mộ Thanh Dương do dự.
Bạch Hạc Hoài gật đầu: "Ngươi là thần y hay ta là thần y?"
"Tuân lệnh!" Mộ Thanh Dương vội vàng tiến lên, cởi trói cho Lý Chính Khải: "Ngoan ngoãn một chút, huynh đệ. Bên ngoài còn có hai người lợi hại hơn ta nhiều, nếu bọn họ ra tay, có thể chỉ trong nháy mắt ngươi sẽ đầu một nơi thân một nẻo đấy."
Lý Chính Khải được cởi trói xong bèn đứng lên, chỉ có điều thân thể dường như hơi trì độn, tuy vẻ hung ác trong mắt đã mất nhưng lại có vẻ ngây ngốc. Hắn nhìn thoáng qua Mộ Thanh Dương, dường như bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng tiến lên vài bước, trốn sau lưng Bạch Hạc Hoài.
"Ta đã dùng máu tạm thời áp chế chất độc trong cơ thể hắn nhưng không thể trị tận gốc. Hắn sẽ cảm giác được lực lượng huyết dịch trong cơ thể ta, nên theo bản năng tìm kiếm bảo vệ từ ta." Bạch Hạc Hoài đi ra ngoài, "Trong khoảng thời gian này, nếu ta muốn luyện chế ra thuốc giải còn cần hắn tương trợ. Ngươi không được bắt nạt hắn, Mộ Thanh Dương."
"Ta không có thời gian. Ta và Tuyết Vi phải lập tức đi tra án!" Mộ Thanh Dương phất tay, "Chúng ta đã bàn bạc, mấy ngày nay, sẽ do Vũ ca và thúc phụ trách bảo vệ mọi người. Triết thúc nói Vũ ca trọng thương mới khỏi, còn cần mấy ngày tĩnh dưỡng."
"Biết rồi." Bạch Hạc Hoài xoay người đi ra ngoài, Lý Chính Khải lập tức tung tăng đi theo.
Cô vừa ra khỏi cửa, tình cờ gặp Tô Mộ Vũ cũng đeo kiếm đi ra, hai người nhìn nhau, Tô Mộ Vũ lùi lại một bước.
"Đi đâu vậy?" Bạch Hạc Hoài hỏi.
Tô Mộ Vũ kinh ngạc: "Đến Lang Gia vương phủ một chuyến." "Kiếm, bỏ xuống." Bạch Hạc Hoài mỉm cười,
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, ném kiếm sang bên cạnh. Mộ Thanh Dương giơ tay đón lấy.
"Ngươi, về phòng." Bạch Hạc Hoài chỉ sau lưng Tô Mộ Vũ.
"Để ý hắn cho kỹ, phương thuốc ta đưa phải dùng liền ba ngày, dùng xong mới được phép bước chân ra khỏi viện. Nếu hắn không nghe lời lén la lén lút chuồn ra ngoài..." Bạch Hạc Hoài đưa tay chỉ Tiêu Triều Nhan, lạnh lùng nói: "... thì ngươi bị trục xuất khỏi Dược Vương cốc.
"Hả?" Tiêu Triều Nhan ngơ ngác ngây như phỗng.
"Đi!" Bạch Hạc Hoài phất tay áo, sải bước tiến về phía phòng thuốc. Lý Chính phía sau len lén nhìn Tô Mộ Vũ với vẻ e dè, rồi chậm chạp lê bước theo sau.
Mộ Thanh Dương mỉm cười trêu chọc: "Sao tự dưng lại có thêm cái đuôi thế này?"
Tiêu Triều Nhan tay mân mê chiếc quạt hương bồ, bực bội nói: "Sao Vũ ca không nghe lời, người bị phạt lại là ta?"
"Triêu Nhan." Tô Mộ Vũ trầm giọng đáp: "Lang Gia Vương vừa mới cho người truyền tin đến."
"Vũ ca." Tiêu Triều Nhan chỉ thẳng quạt hương bồ vào người Tô Mộ Vũ, nói: "Mau về phòng uống thuốc đi."
Dứt lời, cô vội vàng bịt tai lại, chạy biến về phía phòng thuốc.
Mộ Thanh Dương lên tiếng trấn an: "Yên tâm đi, Vũ ca. Mấy ngày nay không có chuyện gì lớn xảy ra đâu. Hơn nữa, e rằng hiện giờ trong cái Thiên Khải thành rộng lớn này, nơi quan trọng nhất chính là tiểu viện bé nhỏ ở đây. Ngươi cứ yên tâm ở lại bảo vệ mọi người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT