Trong Phong Tuyết lâu, Lý Tâm Nguyệt và Đường Liên Nguyệt đã an vị, trước mặt bọn họ là người của Ám Hà.
Tô Xương Hà mỉm cười giới thiệu với hai người Lý Tâm Nguyệt: "Vị này là Tô Mộ Vũ, gia chủ Tô gia, chắc chư vị đã quen mặt. Còn đây là Mộ Thanh Dương, gia chủ Mộ gia, Thanh Long sứ chắc hẳn đã gặp qua nhiều lần. Còn vị này... đương nhiên không phải gia chủ Tạ gia chúng ta, mà là bằng hữu chí giao, tỷ muội tốt của Ám Hà chúng ta, thần y Bạch Hạc Hoài đến từ Dược Vương cốc!"
Trong lòng Bạch Hạc Hoài tuy có phần khó chịu nhưng vẫn cung kính chắp tay: "Bạch Hạc Hoài, Dược Vương cốc, bái kiến hai vị thủ hộ sứ."
Lý Tâm Nguyệt cúi đầu: "Nói về bối phận, trên bàn này Bạch thần y là cao nhất, không cần đa lễ."
Đường Liên Nguyệt nhìn một lượt rồi hỏi: "Gia chủ Tạ gia Tạ Thất Đao không đến sao?"
Tô Mộ Vũ đáp: "Tổng bộ Ám Hà cũng cần người trấn giữ. Thất Đao thúc đức cao vọng trọng, lại hành sự quả quyết, nên ở lại trong tổng bộ, thay ta gánh vác trách nhiệm Đại gia trường."
Lý Tâm Nguyệt nghe vậy bèn gật đầu: "Mấy người các ngươi tuổi còn trẻ mà phải thống lĩnh toàn bộ Ám Hà, quả thật không dễ."
"Vậy Lang Gia Vương hiện đang ở đâu?" Tô Mộ Vũ hỏi.
Lý Tâm Nguyệt không trả lời trực tiếp, chỉ khẽ nói: "Hình như Tô gia chủ đang rất nóng lòng."
Tô Mộ Vũ thần sắc không đổi, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhìn thoáng qua Bạch Hạc Hoài, rồi lại nhìn yến tiệc đầy bàn, thản nhiên nói: "Ta đói rồi."
Lý Tâm Nguyệt và Đường Liên Nguyệt đều sững sờ, không ngờ Tô Mộ Vũ lại đáp lại như vậy.
Lần này bọn họ đến đây là để đàm phán, mà đã là đàm phán, cho dù cuối cùng có liên thủ cũng phải phân định thắng bại trên bàn tiệc này. Tuy Lang Gia Vương đến muộn không phải cố ý, nhưng Lý Tâm Nguyệt cũng muốn nhân cơ hội này chiếm lấy tiên cơ. Dù sao kẻ nào nóng lòng trước thì kẻ đó sẽ rơi vào thế bị động.
Lý Tâm Nguyệt đành nâng chén rượu trong tay lên: "Tâm Nguyệt xin mạn phép kính chư vị một chén! Không phải Vương gia cố ý muốn chậm trễ, mà là vì có chút việc đột xuất nên mới đến muộn."
Tô Mộ Vũ nâng chén rượu lên: "Chuyện có thể giữ chân Vương gia chắc chắn là đại sự liên quan đến thiên hạ, không sao."
Tô Xương Hà cũng dẫn theo những người khác nâng chén rượu: "Đúng vậy, chắc chắn không phải chuyện nam nữ tầm thường, có thể thông cảm được."
Lý Tâm Nguyệt nghe vậy, sắc mặt có phần ngượng ngùng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ uống cạn chén rượu.
Trong Phi Hổ tướng quân phủ, Điển Diệp nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trong tay, khẽ hỏi: "Bọn họ đã đến Phong Tuyết lâu, nhưng Lang Gia Vương vẫn chưa thấy đâu?"
Tên Ảnh vệ bên dưới cung kính đáp: "Bẩm, đúng vậy." Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Xem ra Lang Gia Vương không muốn hợp tác cùng bọn họ."
Điển Diệp nheo mắt: "Chờ thêm chút nữa."
Một Ảnh vệ khác bước vào, cung kính cúi người: "Khách của Đại hoàng tử đã lần lượt tiến vào Thiên Khải thành, có một vị hiện đang ở trong phủ."
"Vị nào?" Điển Diệp vội vàng hỏi.
Lời còn chưa dứt, một luồng đao quang đã lóe lên trước mắt Điển Diệp. Ánh mắt hắn nghiêm lại, trường đao bên hông đã rút ra, vung về phía trước, nhưng trước mặt lại trống không.
"Điển tướng quân, đã lâu không gặp." Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng Điển Diệp.
Điển Diệp hơi nghiêng đầu, chỉ thấy một nam tử gầy gò mặc áo đen đang ngồi trên ghế dài, thong thả đưa tay nâng chén trà vừa rót lên nhấp một ngụm. Sau đó, "choang" một tiếng, một thanh Miêu đao từ trên trời giáng xuống, cắm phập trước mặt Điển Diệp. Hắn trầm giọng nói: "Nam Quyết, Đao Quỷ."
Nam tử gầy gò uống một ngụm trà, thản nhiên mỉm cười. Trong Phong Tuyết lâu, rượu quá ba tuần.
Thức ăn trước mặt gần như đã hết sạch, quả nhiên lời đồn đại không sai, cá hấp của Phong Tuyết lâu đúng là nhất thiên hạ. Hành động của Bạch Hạc Hoài coi như cách tán thưởng; còn Tô Xương Hà thì có vẻ đã ngà ngà say, hắn nhìn Tô Mộ Vũ, cười nói: "Xem ra Lang Gia Vương đã quyết định rồi, Mộ Vũ, chúng ta đi thôi."
Tô Mộ Vũ cũng đặt chén rượu xuống, khẽ thở dài: "Thần y, e là chúng ta không còn thời gian để Hạc Vũ Dược phủ vang danh Thiên Khải. Ngày mai sẽ rời đi vậy."
"Đi!" Tô Xương Hà quát khẽ một tiếng. Mọi người đồng loạt đứng dậy, toan rời đi.
Đường Liên Nguyệt bỗng tung người, chắn trước cửa, quát khẽ: "Không được đi!"
Tô Xương Hà nhíu mày: "Sao nào? Chẳng lẽ thủ hộ sứ như ngươi còn muốn bắt Ám Hà chúng ta lập đại công hay sao?"
"Mau nói cho ta biết cách phá giải thuật dược nhân!" Đường Liên Nguyệt vội vàng la lên: "Ta muốn cứu đại sư huynh!"
"Ngươi muốn cứu thì cứu, liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta đã giúp Đường Môn các ngươi một lần, thế mà tông môn lớn như vậy, nội bộ lại còn bẩn thỉu hơn cả tà ma ngoại đạo! Tránh ra!" Tô Xương Hà gầm lên, lập tức đánh thẳng về phía Đường Liên Nguyệt. Đường Liên Nguyệt hừ lạnh, Chỉ Tiêm nhận đã nằm gọn trong tay.
"Dừng tay!" Lý Tâm Nguyệt vội vàng rút kiếm.
Tô Mộ Vũ không kịp ngăn cản Tô Xương Hà, đành chắn trước mặt Lý Tâm Nguyệt.
Ngay lúc đó, một bóng người phá cửa xông vào, chắn trước mặt Đường Liên Nguyệt, vung tay đỡ một chưởng của Tô Xương Hà.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, người vừa đến bị đẩy lùi ba bước mới đứng vững, còn Tô Xương Hà vẫn bất động, trên tay là khí đỏ quẩn quanh, hắn ngẩng đầu cười khẩy: "Ngươi tới rồi."
Kẻ vừa đến chính là Lang Gia Vương - Tiêu Nhược Phong. Hắn chậm rãi hạ hai tay xuống, ép dòng chân khí cuộn trào trong người, cười khổ: "Đây chính là Diêm Ma chưởng, võ công tối cao của Ám Hà sao? Quả nhiên danh bất hư truyền."
Tô Mộ Vũ tiến lên, vỗ vai Tô Xương Hà: "Nếu điện hạ đã đến rồi, chúng ta bắt đầu bàn chuyện chính sự thôi."
Tô Xương Hà nhíu mày: "Điện hạ vì chuyện quốc gia đại sự gì mà đến muộn vậy? Nếu nói ra mà không đủ khiến chúng ta chờ lâu như vậy, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Không phải chuyện quốc gia đại sự gì, chỉ là chút... nhi nữ tình trường."
Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà nhìn nhau. Lý Tâm Nguyệt và Đường Liên Nguyệt cũng nhìn nhau, đều siết chặt binh khí trong tay.
Tô Xương Hà bỗng nhiên mỉm cười: "Vậy thì đáng để chờ, rất đáng để chờ." Nói đoạn, hắn xoay người ngồi xuống cùng Tô Mộ Vũ.
Bạch Hạc Hoài thì quan sát sắc mặt Tiêu Nhược Phong, lông mày hơi nhíu
lại.
"Thần y, có chuyện gì vậy?" Tô Mộ Vũ nhận ra thần sắc của Bạch Hạc
Hoài.
"Không có gì." Bạch Hạc Hoài lắc đầu: "Chỉ là Vương gia trông có vẻ mệt mỏi, cần ta kê vài phương thuốc điều khí không?"
Tiêu Nhược Phong ngồi xuống: "Đa tạ thần y, không cần đâu."
Đường Liên Nguyệt đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Phong: "Vậy chư vị bằng hữu Ám Hà có chuyện gì muốn bàn với chúng ta?"
Tô Mộ Vũ giữ Tô Xương Hà đang định buột miệng nói bừa, chậm rãi nói: "Ám Hà từ khi Xương Hà tiếp quản chức gia chủ đã chỉnh đốn lại tam gia, san bằng Đề Hồn điện, cũng chặt đứt khống chế của Ảnh Tông. Giờ đây, Ám Hà đã là một môn phái giang hồ đúng nghĩa. Chỉ là những năm qua, Ám Hà đã in sâu vào giang hồ một ấn tượng quá nặng nề, muốn bước ra khỏi bóng tối, quả thật không dễ dàng. Ban đầu, chúng ta tính toán liên minh với Đường Môn, mượn uy danh của Đường Môn trên giang hồ xóa bỏ một số chướng ngại cho Ám Hà."
Tô Xương Hà cố nhịn đến khi Tô Mộ Vũ nói xong, liền tiếp lời: "Chúng ta đã bàn bạc kỹ càng với Đường Linh Hoàng, nhưng Đường Môn bọn họ lại tự sinh chuyện, Đường Linh Tôn dẫn đầu tạo phản, khiến kế hoạch của chúng ta hỏng mất, còn giúp cho bọn họ một việc lớn! Lang Gia Vương, ngươi nói xem ai chính, ai tà?"
“Sao không chọn Tuyết Nguyệt Thành, hiện nay Tuyết Nguyệt Thành mới là giang hồ đệ nhất thành." Tiêu Nhược Phong hỏi.
Tô Xương Hà vỗ bàn: "Vẫn là Vương gia cao kiến, ta đã nói rồi, chi bằng chúng ta cùng nhau đi khiêu chiến Tuyết Nguyệt Thành, đánh cho ba vị thành chủ bọn họ tè ra quần. Đến lúc đó còn ai quan tâm đến ánh mắt thế nhân, chúng ta chính là đệ nhất!"
"Ngươi nói đánh ai tè ra quần?" Lý Tâm Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nói. "Xương Hà, không được nói nữa!" Tô Mộ Vũ quay đầu trừng mắt một cái. Tô Xương Hà giơ hai tay: "Thôi được rồi, ngươi nói tiếp đi."
Tô Mộ Vũ nói tiếp: "Ám Hà chúng ta không muốn trở thành phụ thuộc của bất kỳ ai, từ khi sinh ra chúng ta đã là thanh kiếm trong tay người khác. Tuyết Nguyệt Thành quá hùng mạnh, không phải là lựa chọn tốt."
"Cho nên lựa chọn cuối cùng của các ngươi là ta." Tiêu Nhược Phong mỉm cười, uống cạn một chén rượu.
Tô Mộ Vũ gật đầu đáp: "Vương gia là người đứng đầu quân đội Bắc Ly, người đứng đầu triều đình, ánh sáng của Vương gia đủ chói lọi, có thể soi sáng con đường phía trước cho Ám Hà."
Lý Tâm Nguyệt trầm giọng nói: "Các ngươi muốn mượn thanh danh của Vương gia để giang hồ chấp nhận Ám Hà."
Tô Mộ Vũ im lặng một lúc, rồi thở dài: "Có thể nói như vậy."
Tiêu Nhược Phong đưa một ngón tay gõ nhẹ lên bàn: "Đây là trao đổi lợi ích?"
Tô Mộ Vũ đáp: "Chúng ta sẽ cứu Đường Linh Hoàng, chữa khỏi chất độc dược nhân trên người hắn, cũng sẽ diệt trừ Dạ Nha. Kẻ đứng sau hắn hẳn cũng là người hoàng tộc, chúng ta sẽ giúp Lang Gia Vương thanh trừ thế lực của hắn. Đó là những gì chúng ta có thể làm."
Tô Xương Hà khẽ nhếch mép: "Không biết điều kiện này đã đủ chưa?"
Lý Tâm Nguyệt trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ Thiên Khải Nội Vệ Ti chúng ta không làm được những điều đó?"
Sắc mặt Đường Liên Nguyệt lộ vẻ lo lắng, lên tiếng: "Tâm Nguyệt tỷ tỷ."
Trong số những người có mặt, chỉ có hắn và Tô Mộ Vũ từng gặp Đường Linh Hoàng bị luyện thành dược nhân, hiểu rõ sự nguy hiểm trong đó, e sợ Lý Tâm Nguyệt cự tuyệt.
Tiêu Nhược Phong vuốt ve chén rượu trong tay, nói: "Đường Linh Hoàng sư huynh là bằng hữu của chúng ta, cũng là đại sư huynh của Liên Nguyệt. Sinh tử của huynh ấy rất quan trọng đối với chúng ta. Nếu Tô gia chủ có thể giúp chúng ta cứu Đường sư huynh, đương nhiên là đại ân. Còn như lời Tô gia chủ nói, hy vọng ta có thể dùng ánh sáng của tá soi sáng con đường cho Ám Hà..."
Nghe đến đây, sắc mặt mọi người trong Ám Hà đều trở nên nghiêm nghị, ngay cả Tô Xương Hà vẫn luôn nở nụ cười trêu tức cũng phải nheo mắt. Tô Mộ Vũ siết chặt tay phải, dường như cũng có phần căng thẳng.
Tiêu Nhược Phong giơ cao chén rượu, uống cạn một hơi, sau đó đặt mạnh xuống bàn: "Là vinh hạnh của Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong ta. Ta tin tưởng các vị có thể mang đến cho giang hồ một Ám Hà mới mẻ."
Trên con phố dài, không trăng không sao, chỉ có gió thu mát lạnh thổi qua người mọi người, Mộ Thanh Dương híp mắt, tâm tình rất tốt: "Không tệ không tệ, kết cục này xem như không tệ."
"Đây nào phải kết thúc, chỉ mới là bắt đầu thôi." Tô Mộ Vũ hạ giọng nhắc nhở.
"Đợi đến khi nào Ám Hà được thế nhân công nhận, chuyện Mộ gia chủ muốn làm nhất là gì vậy?" Bạch Hạc Hoài cười hỏi.
Mộ Thanh Dương mở hai tay áo, xoay tròn tại chỗ, vừa đi về phía trước vừa nói: "Chuyện thứ nhất, chính là truyền chức gia chủ cho Vũ Mặc!"
Quay sang thấy Bạch Hạc Hoài sửng sốt, hắn bèn cười lớn: "Chuyện thứ nhất, chính là không bày sạp nữa!"
"Trách nhiệm của ta là dẫn dắt đệ tử Mộ gia chúng ta đường hoàng đi lại dưới ánh sáng, ta đã làm được rồi. Còn sau này bọn họ đi như thế nào, đó là chuyện của bọn họ!" Mộ Thanh Dương ném đồng đào hoa tệ trong tay lên, "Chuyện thứ hai, ta muốn đến núi Thanh Thành, gặp vị Đạo Kiếm Tiên mà ta sùng bái nhất, ăn một quả đào do chính tay ngài ấy trồng."
“Rồi ở lại núi Thanh Thành, tu tiên làm đạo sĩ luôn sao?" Bạch Hạc Hoài tò mò hỏi.
Mộ Thanh Dương dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, ngây người một lúc lâu rồi đột nhiên mỉm cười: "Thật ra ta cũng đã từng nghĩ đến, nhưng có lẽ là không đâu."
"Vì sao lại không?" Bạch Hạc Hoài hỏi.
"Bởi vì tu tiên cần phải đoạn tình tuyệt ái, mà ta thì không làm được. Chuyện thứ ba của ta, chính là nói cho Mộ Tuyết Vi biết, ta thích cô ấy." Mộ Thanh Dương cúi đầu, nhìn mũi chân mình, "Thích cô ấy rất nhiều năm rồi."
Lần này đến lượt Bạch Hạc Hoài kinh ngạc: "Ồ!"
Tô Xương Hà mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Mộ Thanh Dương: "Thế hệ trước của Mộ gia, trong Ám Hà ai ai cũng là ác quỷ khiến người ta nghe danh đã khiếp sợ, sao đến thế hệ này lại toàn nghĩ đến ái tình nam nữ vậy?" Mộ Thanh Dương bị vỗ một cái, xoa xoa trán: "Đại gia trường, sao tay người lại lạnh như vậy
Tô Xương Hà rụt tay về, đưa mắt nhìn bàn tay mình, chỉ thấy sương khí lượn lờ. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đột nhiên vung tay phải xuống, ba thước dưới chân lập tức bị một tầng sương băng bao phủ.
Mộ Thanh Dương ngẩn người: "Đại gia trường luyện được Hàn Băng chưởng từ bao giờ vậy?"
"Xương Hà!" Tô Mộ Vũ biến sắc, bước lên trước, vung tay đánh vào sau lưng Tô Xương Hà. Một luồng chân khí theo đó tiến vào cơ thể Tô Xương Hà. Cuối cùng sắc mặt hắn cũng hòa hoãn hơn đôi chút, trầm giọng nói: "Về dược phủ!"
Trong dược phủ, Tiêu Triêu Nhan đang đổ các loại dược liệu vào lò thuốc trong sân, vừa đổ vừa nói: "Sư phụ, người chắc chắn Tô Xương Hà uống mấy thứ này vào sẽ không thất khiếu chảy máu mà chết chứ? Thuốc này bổ quá, toàn là dược liệu chí dương chí nhiệt!"
Bạch Hạc Hoài khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào trong phòng, lắc đầu: "Không sao, thân thể Tô Xương Hà chịu được!"
“Thế thì được.” Tiêu Triêu Nhan nhóm lửa lò, điên cuồng phe phẩy cây quạt hương bồ trong tay.
Trong phòng, Tô Mộ Vũ đặt hai tay sau lưng Tô Xương Hà, không ngừng vận chuyển chân khí trong cơ thể truyền sang người hắn. Xung quanh hai người, một nửa là chân khí chí dương màu đỏ, một nửa là sương lạnh màu trắng. Hai loại chân khí va chạm, cuối cùng chân khí chí dương chiếm thượng phong, dần dần thôn tính toàn bộ sương khí.
Tô Xương Hà mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, sau đó lau mồ hôi trên trán, thấp giọng lẩm bẩm: "Vừa nóng vừa lạnh, đúng là lưỡng trọng thiên."
Tô Mộ Vũ thu tay: "Sao lại như vậy?"
"Ra ngoài rồi nói." Tô Xương Hà đứng dậy, đẩy cửa phòng, sau đó ngửi thấy một mùi thuốc gay mũi: "Cái gì đây?"
Tiêu Triêu Nhan bưng một bát thuốc đen như mực đi tới: "Xương Hà đại ca, sư phụ bảo ngươi uống bát thuốc này."
Tô Xương Hà nhíu mũi: "Ta không uống! Thứ này trông có như cho người uống không?"
"Ta vừa mới uống, nhìn thì đen vậy thôi, uống vào ngọt lắm." Giọng điệu Tiêu Triêu Nhan vô cùng chân thành.
Tô Xương Hà bất đắc dĩ thở dài, nhận lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch. Tiếp đó, toàn bộ ngũ quan hắn vặn vẹo dữ tợn, cuối cùng trả chén lại cho Tiêu Triêu Nhan, giơ hai ngón tay chỉ vào cô, định nói lại thôi: "Ngươi... ngươi... cái này..."
"Hì hì." Tiêu Triêu Nhan nhận chén về, chạy thẳng về bên cạnh Bạch Hạc Hoài.
"Không uống thứ này, đêm nay ngươi ngủ một canh giờ sẽ bị đông lạnh mà tỉnh, ngủ thêm một canh giờ nữa sẽ bị nóng mà tỉnh, sau đó sẽ không ngủ được nữa. Bởi vì ngươi sẽ cảm thấy toàn thân đều có con kiến bò. Đường đường là Đại gia trường Ám Hà, đã từng chịu khổ như vậy chưa?" Bạch Hạc Hoài cười, hỏi.
"Cứ như trở về lò luyện vậy." Tô Xương Hà đi tới bên ghế đá, đặt mông ngồi xuống, tiếp đó trầm giọng nói: "Lang Gia Vương này không đúng!"
Mộ Thanh Dương ở bên cạnh hỏi: "Chẳng lẽ là hắn luyện công pháp của phái cực hàn, chân khí Hàn Băng trong chưởng vừa rồi đã làm ngươi bị thương?"
"Võ công của Tiêu Nhược Phong không yếu, nhưng nếu chỉ một chưởng đã có thể đánh ta thành ra như vậy, thế thì chúng ta còn tư cách gì để bàn điều kiện với người ta?" Tô Xương Hà hừ lạnh nói: "Công phu của Diêm Ma chưởng cường đại ở chỗ khi đấu chưởng có thể hấp thu chân khí của đối phương rồi phản công, cho nên gặp mạnh càng mạnh! Thế nhưng chân khí của Lang Gia Vương, có độc!"
Tô Xương Hà gật đầu: "Không sai, chính là hàn độc! Nếu chỉ là chân khí chí hàn, ta hút vào rồi đánh ra là được. Thế nhưng hàn độc chân khí này, ta chỉ hút vào một chưởng vậy mà hàn độc đã bắt đầu tùy ý lượn lờ trong cơ thể ta rồi!"
Mộ Thanh Dương vuốt cằm: "Hạ độc?"
"Không phải hạ độc." Lúc này Bạch Hạc Hoài mới mở miệng: "Lang Gia Vương kia vừa vào phòng, ta đã nhận ra sắc mặt hắn không đúng, đó là hàn độc nhập thể, không sống được bao lâu nữa."
"Không sống được bao lâu nữa sao?" Tiêu Triêu Nhan kinh ngạc: "Hắn là Vương gia, có nhiều thái y như vậy, sao lại trúng hàn độc được?"
Tô Mộ Vũ suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Nghe nói hai năm trước, khi Lang Gia Vương dẫn binh nam chinh, Nam Quyết từng phái năm vị tông sư võ đạo hợp lực ám sát hắn. Sau đó, năm người kia đều bị giết chết, nhưng trong đó có một người thực lực đã vào Tiêu Dao Thiên Cảnh lại tu hành Hàn Ma Công Chỉ. Có lẽ lời đồn đại là thật, năm vị tông sư kia tuy bị giết nhưng vẫn khiến Lang Gia Vương bị trọng thương."
"Chẳng trách Lang Gia Vương lại kiên quyết muốn hợp tác với chúng ta như vậy." Tô Xương Hà day mi tâm: "E là bên phía bọn họ cũng gặp phải nguy khốn."
Tô Mộ Vũ hỏi Bạch Hạc Hoài: "Không biết Hàn độc kia có thuốc nào hóa giải được không?"
Bạch Hạc Hoài im lặng một hồi, cuối cùng gật đầu: "Tuy rằng phải bắt mạch mới có thể đưa ra kết luận chắc chắn, nhưng xem tình trạng vừa rồi của hắn, e là
đã đến bước vô phương cứu chữa. Cho dù từng có cơ hội chữa trị nhưng giờ phút này chỉ sợ cũng chỉ còn lại một tia hy vọng mong manh."
"Một kẻ hấp hối, giờ phút này, hắn còn cầu mong điều gì?" Tô Xương Hà ẩn ý hỏi.
"Hắn muốn mượn tay chúng ta diệt trừ những kẻ mưu đồ tạo phản ở Thiên Khải thành. Hắn muốn trước khi chết thay huynh trưởng của mình giải trừ hết thảy tai họa ngầm." Tô Mộ Vũ trầm giọng đáp: "Đây chính là mong muốn của hắn."
"Vĩ đại đến thế sao? Nếu ta sắp chết, nào quản ngày mai thế nào thiên hạ ra sao, đâu liên quan gì đến ta?" Tô Xương Hà đứng dậy: "Mộ Vũ, ta muốn bế quan."
Tô Mộ Vũ cau mày: "Bế quan?"
"Hàn độc kia suýt nữa thì phế bỏ ta, có liên quan đến việc ta tu luyện Diêm Ma chưởng đến tầng thứ chín, ta không thể đột phá cánh cửa ải kia cho nên mới bị phản ngược đáng sợ như thế. Một khi đạt đến tầng thứ chín thì hàn độc viêm độc gì đều có thể dễ dàng hóa giải!" Tô Xương Hà trầm giọng nói.
"Được. Vậy những chuyện bên ngoài, tạm thời giao cho ta xử lý." Tô Mộ Vũ đáp.
"Không cần nóng vội." Tô Xương Hà vỗ vai Tô Mộ Vũ: "Nếu Lang Gia Vương kia bệnh tình nguy kịch, vậy kẻ nóng lòng nên là hắn chứ không phải chúng ta. Nếu trong vòng vài ngày chúng ta đưa Đường Linh Hoàng bình an vô sự trở về, đến lúc đó kết quả thế nào còn khó mà nói trước được."
Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ nói: "Lang Gia Vương nói quang minh lỗi lạc trong miệng Tô Mộ Vũ người ta, sao đến miệng ngươi lại thành kẻ tiểu nhân âm hiểm như vậy?"
"Vì ta đến từ Ám Hà." Tô Xương Hà cười lớn, bước ra ngoài.
Trong vương phủ Lang Gia, dưới ánh mắt của Lý Tâm Nguyệt, Tiêu Nhược Phong uống cạn chén thuốc, khẽ ho một tiếng: "Công lực của Đại gia trường Ám Hà quả nhiên bất phàm."
"Hơn cả ngươi sao?" Lý Tâm Nguyệt ẩn ý hỏi.
"Hơn ta." Tiêu Nhược Phong đáp, "Mấy năm nay ta mải mê chinh chiến sa trường, võ công đã mai một đi nhiều."
"Phải liên thủ với Ám Hà thật sao?" Lý Tâm Nguyệt chau mày, "Ta thấy bọn chúng không đáng tin."
"Hắn dùng Diêm Ma chưởng hút chân khí trong cơ thể ta nên đã trúng hàn độc, muốn bức xuất hoàn toàn hàn độc thì cần có thời gian." Tiêu Nhược Phong trầm giọng, "Nếu hắn tạm thời không ra tay, chỉ là lời của Tô Mộ Vũ thì ta tin."
Trong phủ Phi Hổ tướng quân, Điển Diệp đang ở hậu viện luyện tập với cây búa vàng trong tay, bỗng cảm nhận sau lưng có luồng khí lạnh lẽo, khẽ nghiêng đầu thì thấy một người vác trọng kiếm đáp xuống.
"Ngươi là ai?" Điển Diệp nắm chặt cây búa vàng.
"Tô Xương Ly, Tô gia." Người vừa đến đặt trọng kiếm xuống đất.
Điển Diệp nhíu mày: "Kẻ mà Vĩnh Nhi nói hôm nay đến bái kiến là ngươi sao?"
"Phải, ta là đệ đệ của Đại gia trường Tô Xương Hà, sau này việc truyền tin tức giữa đại ca ca và đại hoàng tử sẽ do ta phụ trách." Tô Xương Ly ném một tờ giấy, rơi vào tay Điển Diệp.
Điển Diệp đặt búa vàng xuống, mở tờ giấy ra xem, sắc mặt khẽ biến: "Những gì viết trong này là thật sao?"
"Ta chỉ phụ trách truyền tin, những gì trên đó đều do Đại gia trường Ám Hà viết, ta chưa từng xem qua, nếu các ngươi còn nghi ngờ..." Tô Xương Ly xoay người. "...thì tự đi mà kiểm chứng, không cần hỏi ta."
"Ám Hà các ngươi, rốt cuộc muốn gì?" Điển Diệp trầm giọng hỏi.
"Các ngươi làm hoàng đế Thiên Khải thành, chúng ta làm hoàng đế trên giang hồ." Tô Xương Ly tung người, nói: "Ta đoán vậy, dù sao suy nghĩ của đại ca luôn rất trực tiếp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT