Tiếng pháo nổ rền vang, Tiêu Triêu Nhan đứng trước cửa hô lớn: "Phân trang Thiên Khải của Hạc Vũ dược trang, hôm nay chính thức khai trương!"

Chỉ thấy sau lưng Tiêu Triêu Nhan, tấm biển lớn của Hạc Vũ dược trang đã được treo lên cao, hai bên dán hai câu đối đỏ, một bên viết "Diệu thủ hồi xuân", một bên viết "Y giả nhân tâm". Bạch Hạc Hoài đứng trước cửa, nhìn khoảng sân trống vắng, cười khổ: "Vẫn nên để Tô Xương Hà tìm giúp vài người tới xem một chút, Thiên Khải thành náo nhiệt như vậy, sao chẳng có ai đi ngang qua liếc mắt nhìn một cái?".

Tô Mộ Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ y quán ở Thiên Khải thành quá nhiều. Y quán không giống quán rượu, sẽ chẳng có ai đến xem vì mới mở, đợi sau này có tiếng tăm tự khắc sẽ có rất nhiều người tới cửa cầu cứu chữa."

"Ài." Bạch Hạc Hoài thở dài: "Tích lũy thanh danh cần rất nhiều thời gian. Chúng ta vừa mới gây dựng được tiếng tăm ở Nam An thành, lại chạy tới Thiên Khải thành cách xa ngàn dặm này."

Tiêu Triêu Nhan đốt pháo xong bèn bước tới an ủi: "Không sao đâu, sư phụ, sau này chúng ta sẽ mở y quán khắp thiên hạ, Thiên Khải thành, Tuyết Nguyệt thành, Vô Song thành, Mộ Lương thành, những đại thành trong thiên hạ này đều phải có một y quán. Tất cả đều là phân quán của Hạc Vũ dược trang, lại treo thêm bảng hiệu Dược Vương cốc, đảm bảo sẽ trở thành đại dược trang đệ nhất thiên hạ! Tổ sư gia của chúng ta dù thi cốt thành tro cũng có thể cười tỉnh lại!"

Bạch Hạc Hoài đưa tay lên trán: "Tổ huấn của Dược Vương cốc chúng ta là hành y trị bệnh, không vì tiền tài, chỉ vì tế thế. Ta thấy người sẽ tỉnh không phải vì cười đâu mà là bị ngươi chọc cho tức quá nên mới tỉnh."

Tiêu Triều Nhan gãi đầu: "Sư phụ, chờ con làm Dược Vương, con sẽ sửa lại tổ huấn!"

"Ngươi làm Dược Vương? Ngươi còn tự tin hơn cả ta. " Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ nói.

"Không phải Tân sư huynh là không có đồ đệ sao, con là truyền nhân duy nhất của Dược Vương cốc chúng ta hiện tại." Tiêu Triều Nhan cười nói, "Sau này đương nhiên phải làm Dược Vương rồi."

"Tốt lắm! Chí khí như vậy quả không hổ danh là muội muội của Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ, muội muội ngươi muốn sau này làm Dược Vương, vậy sau này ngươi sẽ làm gì?" Bạch Hạc Hoài quay sang hỏi Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ ngẩn người: "Triêu Nhan lên làm Dược Vương, phát dương quang đại Hạc Vũ dược trang, ta đương nhiên... là ông chủ rồi?"

Khóe miệng Bạch Hạc Hoài giật giật: "Đúng là giỏi thích ứng."

"Đúng vậy, Vũ ca, huynh là ông chủ." Tiêu Triều Nhan giơ tay chỉ Tô Mộ Vũ, sau đó lại chỉ vào Bạch Hạc Hoài: "Sư phụ, người là bà chủ!"

Bạch Hạc Hoài sửng sốt, sau đó cầm cây côn bên cạnh lên: "Được lắm! Ngươi được lắm! Vừa nhìn là biết học thói xấu với Tô Xương Hà rồi. Xem ta có đánh chết ngươi không!"

"Sư phụ, người thẹn quá hóa giận rồi!" Tiêu Triều Nhan tung người trốn vào trong hiệu thuốc, Bạch Hạc Hoài vung côn đuổi theo.

Tô Mộ Vũ đứng ngoài cửa, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó liền thấy Đồ Nhị gia xách theo túi lớn túi nhỏ lễ mừng từ trong ngõ đi vào, đứng từ xa đã lớn tiếng gọi: "Tô công tử, dược phủ khai trương, thật đáng mừng!"

Tô Mộ Vũ vội vàng cúi người cảm tạ: "Đa tạ Đồ Nhị gia."

Bạch Hạc Hoài ở trong phòng nhìn ra, vội vàng nói: "Triêu Nhan, mau ra nhận lấy đồ, bằng không Tô Mộ Vũ lại từ chối cho mà xem."

"Tuân lệnh!" Tiêu Triều Nhan lập tức chạy ra ngoài. Quả nhiên, Tô Mộ Vũ vừa thấy Đồ Nhị gia đến gần, liền mở miệng nói: "Đồ Nhị gia, ngài giúp chúng ta thuê được căn nhà này đã là hỗ trợ rất nhiều, những lễ vật này..."

"Để ta lấy hết." Tiêu Triêu Nhan cầm hết quà mừng trong tay Đồ Nhị gia, chạy hai ba bước đã lao vào trong sân.

Tô Mộ Vũ cười khổ một tiếng: "Đây là muội muội của ta, Tiêu Triêu Nhan."

"Ồ? Nàng họ Tiêu? Trong Thiên Khải thành, đây chính là đại gia tộc khó lường đấy." Đồ Nhị gia ý vị thâm trường nói.

Tô Mộ Vũ dẫn Đồ Nhị gia vào trong sân, giải thích: "Triều Nhan từ nhỏ chưa từng đến Thiên Khải thành, không có quan hệ gì với hoàng tộc."

"Hóa ra là vậy." Đồ Nhị gia gật đầu nói.

“Nhị gia, nhìn ngươi bước chân mềm yếu, sắc mặt tái nhợt.” Bạch Hạc Hoài đứng trên bậc thang, khoanh tay trước ngực, cười nói: “Để ta chẩn mạch cho ngươi. Ngươi là vị khách đầu tiên của Dược phủ chúng ta, ta không thu tiền khám của ngươi.”

Đồ Nhị gia sửng sốt, vỗ vỗ ngực: “Thân thể ta khỏe lắm!”

“Khỏe lắm à?” Bạch Hạc Hoài đi tới bên cạnh Đồ Nhị gia, “Chẳng lẽ không phải ngươi thường xuyên cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, đặc biệt là khi đêm xuống, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá như rơi vào hầm băng?”

Đồ Nhị gia suy nghĩ một chút: “Ta tu luyện hàn băng chân khí, tất nhiên có chút hàn khí trong người.”

“Vậy vì sao tay chân lại đổ mồ hôi, thường xuyên thức giấc ban đêm?” Bạch Hạc Hoài nheo mắt, ánh mắt đánh giá Đồ Nhị gia từ trên xuống dưới, dường như đã nhìn thấu tất cả.

Đồ Nhị gia cả kinh, vội vàng chìa tay: “Thần y, mời người xem thử.” “Vào nhà.” Bạch Hạc Hoài quay người đi vào phòng.

Một nén Long Tiên hương cháy được một nửa, cuối cùng Bạch Hạc Hoài mới giơ tay lên, sau đó khẽ thở dài.

Tiếng thở dài khiến Đồ Nhị gia toát mồ hôi lạnh, hắn nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Thần y, ta còn bao nhiêu thời gian?”

Bạch Hạc Hoài khép hờ mắt, lắc đầu nói: “Căn nguyên từ thận, cũng quay về với thận, cho nên thận hấp thu khí, hơi thở sâu lắng.”

Đồ Nhị gia ngơ ngác: "Thần y, ý ngươi là gì?"

Tiêu Triều Nhan đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng: "Đồ Nhị gia, sư phụ ta nói ngươi thận hư, cần bồi bổ nguyên khí!"

Đồ Nhị gia ngượng ngùng đỏ mặt, chỉ tay về phía Bạch Hạc Hoài: "Thần y, ngươi nói bậy, ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế?"

Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, không nói gì.

Đồ Nhị gia nhìn Tô Mộ Vũ, vội la lên: "Ta ngày ngày chỉ nghe hát, sao lại thận hư được!"

Tô Mộ Vũ trầm giọng: "Nghe thần y nói tiếp."

Bạch Hạc Hoài nhấp một ngụm trà, thong thả nói: "Dương khí suy ở dưới thì là hàn suy, âm khí suy ở dưới thì là nhiệt suy."

Đồ Nhị gia vỗ trán, bất lực than: "Ta nghe không hiểu, thần y!"

"Là nói thận hư có hai loại, âm hư và dương hư." Tiêu Triều Nhan tiếp tục giải thích.

Đồ Nhị gia vội hỏi: "Vậy ta là hư kiểu nào?"

Bạch Hạc Hoài hắng giọng, kết luận: "Cả hai đều hư." Đồ Nhị gia vỗ trán than trời: "Thế là xong đời ta rồi."

"Gấp gáp làm gì, chút bệnh cỏn con, Bạch thần y chúng ta ra tay thì đương nhiên là thuốc đến bệnh trừ!" Một tiếng cười khẽ vang lên, một nam nhân trẻ tuổi để ria mép từ ngoài bước vào, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Nói vậy, ngày ngày nghe ca hát cũng có thể mắc bệnh này sao?"

Thấy người này chế giễu mình, Đồ Nhị gia tức giận nhíu mày: "Ngươi là ai?"

Người vừa đến chắp tay giới thiệu: "Tại hạ Tô Xương Hà!"

Đồ Nhị gia lảo đảo, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, đầu nghiêng sang một bên, giọng nói cũng run rẩy: "Hóa ra là Đại gia trường Ám Hà, thất kính thất kính! Tại hạ Đồ Vãn, là bằng hữu của Tô gia chủ."

"Tên hay lắm, chẳng hay huynh trưởng của ngươi, Đồ Đại gia, có phải tên là Đồ Tảo không?" Tô Xương Hà cười hỏi. (Vãn = muộn, Tảo = sớm)

Đồ Nhị gia gật đầu lia lịa: "Đúng vậy. Gia phụ cho rằng làm đại sự nên đồ sớm không nên cầu muộn, nên đại ca ta vừa sinh ra đã được đặt cho cái tên này, sau đó đại ca ta tuổi trẻ thành danh, khi mới mười một tuổi đã chém chết đám du côn từng ức hiếp gia đình ta, bị bắt vào ngục giam năm năm. Từ đó, gia phụ lại cho rằng vẫn là thành chuyện muộn một chút thì hơn, nên khi ta sinh ra liền đặt là Đồ Vãn."

"Thú vị thú vị, thực ra chúng ta từng gặp nhau một lần. Nhưng lần đó Cô Hư trận vừa bắt đầu ngươi đã hôn mê bất tỉnh." Tô Xương Hà cầm chén trà bên cạnh lên uống cạn một hơi. "Không ngờ Tô gia chủ nhà chúng ta ngày thường kiệm lời, mà lại có bằng hữu khắp thiên hạ. Chốc nữa ở lại dùng cơm trưa với ta."

Đồ Nhị gia vội vàng chắp tay nói: "Thiên Kim đài bận rộn trăm công nghìn việc, không thể nán lại lâu được, tại hạ xin phép cáo từ trước."

"Chờ chút." Bạch Hạc Hoài bước đến một bên, cầm lấy bút lông trên bàn, nét chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy, chẳng bao lâu, một phương thuốc đã hoàn thành.

Đồ Nhị gia vội vàng tiến đến tiếp nhận: "Đa tạ Bạch thần y."

"Nghi nan tạp chứng, quái bệnh tà cổ, nếu nghe được gặp phải, đều có thể đề cử đến Hạc Vũ dược trang của chúng ta." Bạch Hạc Hoài vỗ vai Đồ Nhị gia: "Tóm lại, càng không ai chữa được, càng phải đề cử đến đây."

Đồ Nhị gia gật đầu: "Được."

Cuối cùng, hắn lần lượt chắp tay với Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà rồi xoay người rời đi.

Tô Xương Hà khẽ thở dài: "Trước đây khi còn làm Tống Táng Sư, mỗi lần ta đều rất vui vẻ khi thấy cảnh người khác nghe tên ta thì sợ mất mật, giờ đây ngược lại có phần khó chịu. Mộ Vũ, có phải điều này chứng tỏ ta sắp trở thành người tốt rồi không?"

Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai bảo ngươi là người xấu?"

Tô Xương Hà đưa tay chỉ về phía Bạch Hạc Hoài: "Chẳng phải ngày nào Bạch thần y cũng nói vậy sao."

"Ta nói ngươi là đồ xấu xa." Bạch Hạc Hoài làm mặt quỷ.

"Hay lắm, mắng ta không phải người." Tô Xương Hà giơ tay lên, trên lòng bàn tay khí đỏ lượn lờ, "Diêm Ma Chưởng!"

Bạch Hạc Hoài kinh hãi, vội vận Quỷ Tung Bộ lẩn sang bên cạnh Tô Mộ Vũ: "Ngươi muốn làm gì!"

Thần sắc Tô Mộ Vũ vẫn không đổi, trầm giọng nói: "Diêm Ma Chưởng của ngươi sắp đạt đến tầng thứ chín rồi."

"Phải, sắp đến tầng thứ chín rồi, cũng gần bằng Mộ Từ Lăng năm đó." Tô Xương Hà hạ tay xuống, khí đỏ tan đi. "Phải tìm cơ hội bế quan, đột phá cửa ải này, nếu không trong Thiên Khải thành cao thủ như mây, đúng là có phần phiền phức."

Bạch Hạc Hoài tò mò hỏi Tô Mộ Vũ: "Tô Mộ Vũ, ta luôn thắc mắc, là ngươi lợi hại hơn hay Tô Xương Hà lợi hại hơn?"

Tiêu Triều Nhan chẳng biết từ xó nào nhảy ra, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là Vũ ca rồi!"

“Là ngươi à?" Bạch Hạc Hoài nhìn sang Tô Mộ Vũ.

Không đợi Tô Mộ Vũ đáp lời, Tô Xương Hà đã lên tiếng: "Ta là Đại gia trường hay hắn là Đại gia trường?"

“Là ngươi.” Tiêu Triều Nhan nói.

Khóe miệng Tô Xương Hà nhếch lên: “Hừ. Vậy đương nhiên là ta mạnh hơn.”

Tô Mộ Vũ mới nói: “Năm xưa thầy dạy từng nói, nếu tỷ thí bình thường, ta có chín phần mười sẽ thắng, nhưng một khi liều mạng, Xương Hà lại có mười phần.”

Hồi Bạch Hạc Hoài gật đầu: “Ta hiểu, ý là tên này đánh nhau thì bất chấp tất cả, còn ngươi lại hay nương tay, nên ngươi chết là cái chắc.”

Tô Xương Hà hừ lạnh một tiếng: “Sao nào? Chẳng lẽ ngày nào đó Tô Mộ Vũ thật sự ra tay giết ta lại không thể động lòng chút nào vì ta à? Thầy dạy nói xong, chẳng phải cũng bổ sung một câu đấy ư?”

“Bổ sung câu gì?” Bạch Hạc Hoài tò mò hỏi.

“Chuyện đó không quan trọng.” Tô Xương Hà ngáp một cái: “Hôm nay, Hạc Vũ dược trang khai trương, ta có món quà lớn muốn tặng!”

Bạch Hạc Hoài vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Lại là cái bể cá to tướng nào nữa hả?”

“Nói chúng ta là bể cá to tướng, Bạch thần y đây chẳng có phần thiếu lễ phép rồi.” Một tiếng cười khẽ vang lên, một nam một nữ bước vào trong sân.

Người đàn ông đi trước mặc trường bào rộng thùng thình, trông như một vị đạo sĩ trẻ tuổi tiên phong đạo cốt, cô gái đi sau lại thanh tú dịu dàng, bước chân nhẹ nhàng, thoạt nhìn, hai người quả thật giống như một đôi uyên ương.

Bạch Hạc Hoài đứng dậy nói: “Chào Mộ gia chủ. Tuyết Vi cô nương, cô cũng đến Thiên Khải thành rồi sao?”

Tô Xương Hà cười nói: “Sau khi giải kỳ độc cho Tuyết Vi, cô ấy được đưa về Ám Hà tĩnh dưỡng vài ngày, giờ đã không còn gì đáng ngại, nên ta bảo cô ấy đến Thiên Khải thành hỗ trợ.”

Mộ Tuyết Vi nhún vai: “Nhưng ta trúng độc đã lâu, không biết còn có thể chia sẻ gánh nặng với gia tộc không?”

"Ta thấy không thể." Tô Xương Hà liếc nhìn Mộ Thanh Dương, "Nhưng Thanh Dương nói, trình độ trận pháp của ngươi không kém gì độc thuật."

"Trận pháp?" Mộ Tuyết Vi sững sờ, "Ta nào có hiểu trận pháp!" "Hả?" Khóe miệng Tô Xương Hà giật giật.

"Này! Đại gia trường, người không nghe rõ à? Ta nói ta biết bày trận, mà Tuyết Vi tuy kỳ độc trên người đã tan, nhưng vẫn là người hiểu độc nhất Mộ gia, lấy độc thuật của nàng phối hợp với trận pháp của ta, chính là món quà tặng Bạch thần y!" Mộ Thanh Dương vội vàng ngắt lời.

Tiêu Triều Nhan che miệng cười, "Cho nên dù thế nào đi nữa Tuyết Vi cô nương cũng phải đến Thiên Khải thành cùng ngươi, đúng không?"

Mộ Thanh Dương mặt hơi đỏ lên, "Người tài thì phải vất vả nhiều hơn!"

Tô Mộ Vũ bước tới, nhìn khoảng sân trống trải rồi giải thích, "Lần này chúng ta đến Thiên Khải thành, đã không muốn che giấu thân phận, bố trí nơi ở là Hạc Vũ dược trang, vậy đương nhiên cũng cần phòng bị. Ta từng nói sẽ tặng thần y một nơi như Chu Sào, giờ thời gian gấp gáp, không thể biến nơi này thành Chu Sào được nhưng cũng phải chuẩn bị một chút. Có Thanh Dương và Tuyết Vi bày trận, chắc là không có vấn đề gì lớn."

Bạch Hạc Hoài thở dài, "Vẫn là những ngày ở Nam An thành thoải mái nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play