“Thần y, sao cô lại tới đây?” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên.

Bạch Hạc Hoài xoay người, nhìn Đường Linh Khôi trước mặt: “Ta nhận được tín hiệu cầu cứu của Dược Vương sư điệt, hắn cũng bị nhốt trong Đường môn này. Này, ngươi là người của Đường môn đúng không. Cho ta biết hắn đang ở đâu?”

Đường Linh Khôi cười thảm một tiếng: “Đúng là thú vị, sao đám người các ngươi cứ nghĩ mình hỏi gì là ta sẽ đáp nấy? Với tình hình hiện tại, tác ngươi nghĩ mình có thể sống sót rời khỏi nơi này?”

“Trúng độc?” Bạch Hạc Hoài quay đầu lại hỏi Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Hình như trên người đám dược nhân đó có kịch độc, ta vốn không biết, vừa rồi khi giao chiến với chúng thì dính một giọt máu, thế là trúng độc.”

“Sao dược nhân lại có độc được?” Bạch Hạc Hoài khẽ cau mày, giơ tay bắt mạch Tô Mộ Vũ, suy nghĩ một lát rồi nói: “Không phải Tuyết Vi cô nương xảy ra chuyện đấy chứ?”

Tô Mộ Vũ cũng lập tức đoán được đôi chút: “Lúc trước cô ấy bị Quỷ Y Dạ Nha mang đi.”

“Quả nhiên là vậy, tiểu sư đệ bị trục xuất khỏi cửa của ta mang tâm thuật bất chính nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, một độc nhân gần như hoàn hảo rơi vào tay hắn, đúng là có thể kết hợp cùng dược nhân. Độc này không dễ giải, nhưng đơn giản hơn Tuyết Lạc Nhất Chi Mai quá nhiều.”

Bạch Hạc Hoài lấy một bình sứ ra đưa cho Tô Mộ Vũ: “Nuốt viên thuốc này vào, đợi khi rời khỏi nơi này ta sẽ giải độc cho ngươi.”

“Đa tạ thần y.” Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu, tiếp đó tay trái vung lên, khi thu tay lại đã nắm một mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn.

Đường Linh Khôi hừ lạnh một tiếng, tung người nhảy ra khỏi cửa sổ. Hắn đã trọng thương, nếu Tô Mộ Vũ giải được độc thì một mình hắn không thể đối

phó được với Tô Mộ Vũ.

Lúc này Mộ Vũ Mặc mới rút được tay khỏi người Đường Liên Nguyệt. Cô vội vàng nói: “Bạch thần y, cô có thể cứu Đường Liên Nguyệt không?”

Bạch Hạc Hoài giơ tay vỗ nhẹ lên trán mình: “Rõ ràng các ngươi mới là cao thủ, ta chỉ là một đại phu thôi, sao giờ nhìn lại cứ như kiểu ta mới là người lợi hại nhất?”

“Có cứu được không? Bạch thần y, Đường môn sẽ nhanh chóng bao vây nơi này, chuyện đang rất khẩn cấp.” Tô Mộ Vũ nuốt viên thuốc vào, vận khí một lúc ép chất độc xuống.

“Băng Nguyệt Thiên Tằm.” Bạch Hạc Hoài đi một vòng quan sát cảnh tượng, nhanh chóng đoán được căn nguyên, cuối cùng vuốt cằm: “Nhưng đây không phải là độc, làm sao để giải, làm sao để giải... Băng Nguyệt Thiên Tằm, ta biết rồi!”

“Làm thế nào giải được!” Mộ Vũ Mặc vội vàng hỏi.

“Thiên địch của tằm là nhện.” Bạch Hạc Hoài nhìn sang Mộ Vũ Mặc: “Nhện chẳng phải thứ tỷ tỷ am hiểu nhất à?”

Mộ Vũ Mặc lập tức hiểu ra: “Hèn gì vừa rồi Hỏa Văn chu có thể kiềm chế luồng khí sương hàn kia, không chỉ vì Hỏa Văn chu tính hỏa mà vì nhện là thiên địch của tằm.”

“Đúng vậy, nhưng Hỏa Văn chu chưa đủ, Hỏa Văn chu quá bình thường.” Bạch Hạc Hoài lắc đầu nói: “Cần Thiên Hải Viêm chu, có không?”

Mộ Vũ Mặc sửng sốt: “Thiên Hải Viêm chu là thánh vật của Thiên Hỏa giáo, làm sao lại ở trên người ta được?”

“Cũng đúng.” Bạch Hạc Hoài gật đầu: “Để ta thử xem A Hỏa có được không, chắc rắn cũng ăn sâu chứ?” Câu sau của Bạch Hạc Hoài là hỏi Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ suy nghĩ một hồi: “Chắc là có ăn. Nhưng A Hỏa là gì?”

“Phượng Tiên hỏa xà.” Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ màu đỏ, mở nắp bình, một con rắn đỏ rực thò đầu ra: “Đây là A Hỏa.”

Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Thần y thích nuôi rắn à?”

“Ôn gia chúng ta từ nhỏ đã nuôi Ngũ Độc, có người thích đủ cả Ngũ Độc còn ta khá thích nuôi rắn.” Bạch Hạc Hoài thò tay vào bình, tóm lấy đầu con rắn

nhỏ màu đỏ, lôi nó ra khỏi bình: “A Hỏa không nghe lời như Tiểu Thanh, nó biết gọi nó ra không có chuyện tốt lành gì nên không chịu làm việc.”

A Hỏa lè lưỡi rắn, thân hình run rẩy, màu sắc càng đỏ tươi.

“Thế mới đúng, làm việc làm việc.” Bạch Hạc Hoài đặt A Hỏa lên người Đường Liên Nguyệt, thân hình A Hỏa lập tức lăn lộn, có vẻ còn hơi đau đớn. Nó ngẩng đầu nhìn Bạch Hạc Hoài một cái, nhưng Bạch Hạc Hoài giơ ngón tay lên vẫy nhẹ, A Hỏa lại rụt đầu về, chậm rãi bò trên người Đường Liên Nguyệt.

Tô Mộ Vũ thở một tiếng, sau đó nói: “Hình như căn phòng không lạnh như lúc vừa rồi.”

Mộ Vũ Mặc gật đầu: “Hơn nữa còn đang ấm lên.”

“Nếu có Thiên Hải Viêm chu ở đây, lúc này Đường Liên Nguyệt đã khôi phục bình thường rồi. Tuy A Hỏa cũng là kỳ dạ tính hỏa khá quý giá, nhưng mức độ quý giá vẫn không bằng Băng Nguyệt Thiên Tằm và Thiên Hải Viêm Chu. Muốn nó hỏa giải hàn khí ở đây cần tốn một chút thời gian.” Bạch Hạc Hoài giải thích.

“Tiếc là các ngươi không còn thời gian.” Giọng nói của Đường Linh Khôi lại vang lên, mọi người ngẩng đầu lên, thấy Đường Linh Khôi mang theo Đường Linh La và bảy tám người áo đen xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Tiểu thần y, còn cần bao lâu nữa thì Liên Nguyệt mới khôi phục bình thường?” Mộ Vũ Mặc hạ giọng hỏi.

“Ít nhất phải qua thời gian hai nén hương nữa, nhưng cũng không thể khôi phục bình thường được, có lẽ không thể khôi phục ý thức.” Bạch Hạc Hoài trả lời.

“Thời gian hai nén nhang.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Đã hiểu.’

“Thần y cứ yên tâm, chuyện cứu người là của cô.” Thần sắc Mộ Vũ Mặc thoải mái hơn nhiều: “Còn chuyện giết người là của chúng ta!”

“Lên!” Đường Linh La vung tay, tám người áo đen nhảy ra.

“Cẩn thận đám dược nhân này, trên người bọn chúng đều có kịch độc.” Tô Mộ Vũ rút kiếm, trực tiếp đánh lui ba tên dược nhân.

“Yên tâm đi, vừa rồi đã cho ngươi uống Tị Độc hoạn, có thể đảm bảo ngươi sẽ không trúng độc trên người bọn họ. Mộ tỷ tỷ cũng uống một viên đi.” Bạch Hạc Hoài ném một viên thuốc sang.

Mộ Vũ Mặc nhận lấy, ném thẳng vào miệng: “Có thần ý đứng sau hỗ trợ, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.”

“Giết con ả kia đi.” Đường Linh Khôi hạ giọng quát.

Đường Linh La tung người nhảy tới, đánh thẳng về phía Bạch Hạc Hoài. Tô Mộ Vũ thấy vậy định quay lại hỗ trợ nhưng bị Trảm Khôi đao ngăn cản. Đường Linh La xuất chưởng đánh về phía Bạch Hạc Hoài, bộ pháp dưới chân Bạch Hạc Hoài đột nhiên thay đổi, tránh được chưởng đầu tiên.

“Quỷ Tung bộ của Tô gia!” Đường Linh La trầm giọng nói.

“Đừng quá coi thường người khác.” Bạch Hạc Hoài lùi lại ba bước: “Giết ta? Đơn giản vậy à?”

“Cũng chẳng khó khăn gì.” Đường Linh La lại tung người đánh về phía Bạch Hạc Hoài, lần này tốc độ của hắn nhanh hơn vài phần, Bạch Hạc Hoài không lùi kịp, trúng một chưởng, phải thuận thế lùi lại vài chục bước rồi mới đứng vững.

Đường Linh La thu chưởng, cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành. Hắn cười nói: “Ngươi trúng độc rồi.”

Bạch Hạc Hoài phủi lớp băng trên người, lắc đầu thở dài nói: “Không.

Ngươi mới trúng độc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play