“Rầm” một tiếng, chén trà nhỏ vỡ tan dưới đất, Đường Linh Khôi tức tối nhìn Đường Linh La: “Trong Cẩm thành mà ngươi vẫn để hắn chạy thoát?”

“Trong Ám Hà có kẻ cực giỏi dịch dung, người này đột nhiên hiện thân, thần thái dung mạo không khác gì Tô Mộ Vũ, hơn nữa võ công cũng rất cao.” Đường Linh La giải thích.

“Hừ.” Đường Linh Khôi hừ lạnh một tiếng, Đường Linh La cúi thấp đầu, không dám nói tiếp.

Đường Môn Ngũ Kiệt, Đường Linh Hoàng, Đường Linh Tôn, Đường Linh Khôi, Đường Linh Tê và Đường Linh La. Trong đó danh tiếng của Đường Linh Hoàng là lớn nhất trên giang hồ, vẫn luôn là phó môn chủ của Đường môn, vang danh ngang với gia chủ Ôn gia hiện tại Ôn Hồ Tửu. Đường Linh Tôn thì chấp chưởng Nội phòng của Đường môn, am hiểu độc thuật; Đường Linh Khôi chấp chưởng Trảm Khôi phòng của Đường môn, phụ trách thanh trừ đuổi giết kẻ phản bội; Đường Linh Tê chấp chưởng Ngoại phòng của Đường môn, kỹ thuật ám khí cực kỳ cao minh, còn am hiểu chế tạo ám khí mới. còn Đường Linh La chỉ là phó sứ Nội phòng, địa vị thấp hơn tứ kiệt còn lại một bậc, nhất là gặp cái gã Đường Linh Khôi tính cách âm độc bất thường này càng phải nói năng hành xử cẩn thận, không dám nói nhiều một câu.

“Ám Hà xuất hiện làm ván cờ vốn sắp kết thúc lại có biến hóa mới.” Đường Linh Khôi đứng dậy: “Nước cờ này là Đường Linh Hoàng đánh.”

“Hắn?” Đường Linh La ngẩng đầu lên nói.

“Ám Hà liên tục nhắc tới hắn, chắc là Đường Linh Hoàng hẹn bọn chúng tới. Với tính cách của Đường Linh Hoàng làm sao lại hợp tác với Ám Hà được? Khả năng duy nhất chính là Ám Hà là một nước cờ của hắn, từ đầu hắn đã không định hợp tác với Ám Hà thật, nhưng khi hắn phát hiện mình đang gặp nguy hiểm, hắn bèn gọi Ám Hà tới đây.” Đường Linh Khôi cười lạnh nói: “Tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, đúng là kẻ gây rối tuyệt diệu.”

Đường môn Trảm Khôi phòng, trong ngục sắt tầng thứ ba dưới lòng đất của Đường môn,

Đi vào nơi này phải qua mười ba cánh cửa sắt, phải đánh bại hai mươi sáu cao thủ cấp chữ Thiên của Đường môn, nơi này giam giữ những phạm nhân quan trọng nhất của Đường môn.

Một người áo đen đi xuyên qua một cánh cửa sắt lớn, tới trước Trảm Khôi phòng. Hai đệ tử Đường môn thân hình cao lớn canh gác ở đó, sau khi thấy người tới là không nói một lời mở cửa sắt ra, lùi sang một bên. Người áo đen khẽ gật đầu, tiếp đó đi vào.

Không gian trong Trảm Khôi phòng rất lớn, ánh nến lại cực kỳ tối tăm, cuối phòng có một người bị xích chặt vào đó, trên đầu người này đeo một cái mặt nạ sắt kín mít, không thấy được thần sắc, cũng không biết là tỉnh hay ngủ.

“Đại ca.” Người áo đen trầm giọng nói.

Người mặt sắt khẽ động, xiềng xích phát ra tiếng kim loại va chạm, tiếp đó một giọng nói không mang chút cảm xúc nào vang lên: “Ngươi còn mặt mũi tới đây gặp ta?”

“Đại ca không hổ là đại ca, vốn ta còn tưởng trận quyết đấu này mình đã chiến thắng hoàn toàn, không ngờ đại ca còn để lại một nước đi.” Người áo đen cười lạnh nói: “Ám Hà. Đại ca, sao ngươi lại dẫn bọn chúng vào Cẩm thành? Bọn chúng đến khiến toàn bộ ván cờ đều xáo trộn.”

Người mặt sắt hừ lạnh: “Ngươi nên giết ta thẳng tay đi, như vậy thì ván cờ của ngươi có ra sao cũng không liên quan tới ta nữa.’

“Giết ngươi? Cũng được thôi. Nói cho ta bí mật kia.” Người áo đen cười nói: “Đây là một giao dịch công bằng, ta đã nói với đại ca từ lâu rồi mà.”

“Ta cũng nói với ngươi từ lâu rồi.” Người mặt sắt trả lời:”Cho dù Đường môn có sụp đổ ta cũng không nói cho ngươi bí mất đó.”

“Ha ha ha, tốt lắm.” Người áo đen lại không tức giận: “Nhưng đừng tưởng nước cờ của mình có thể vây khốn ta, nếu ngươi đã dẫn Ám Hà tới đây, vậy ngươi cũng phải hiểu, thân là một tổ chức sát thủ, bọn chúng là loại hám lợi. Chỉ cần có lợi ích, Ám Hà có thể thay đổi đối tượng ủng hộ bất cứ lúc nào.”

Quán trà Tĩnh Tư.

Mộ chủ quán kẹp một bức thư trong tay, phe phẩy trước mặt: “Tiền binh hậu lễ, người của Đường môn đúng là thú vị, hôm qua còn liều mạng đuổi giết chúng ta, hôm nay lại gửi thư cầu hòa.’

Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Bọn chúng tìm ra nơi này?”

“Không phải. Đường môn biết trong Cẩm thành có người của Ám Hà, nhưng bọn họ cũng không biết tới sự tồn tại của quán trà Tĩnh Tư, muốn tìm thấy Ám Hà thì không dễ dàng gì, nhưng muốn đưa thư tới tay Ám Hà chúng ta lại không khó.” Mộ chủ quán nói.

“Trên thư viết gì?” Tô Xương Hà ngồi nghịch dao găm, cười nói.

“Chưởng sứ của Trảm Khôi phòng Đường Linh Khôi hẹn ngày gặp đại gia trưởng Ám Hà Tô Xương Hà và gia chủ Ám Hà Tô gia Tô Mộ Vũ, có chuyện quan trọng cần thương lượng, hẹn gặp trong Đẳng Kim lâu ở Cẩm thành.” Một quán chủ đưa bức thư trong tay vào ngọn nến, ánh nến lập tức nhen lửa bức thư. Hắn vung nhẹ lên, bức thư hóa thành tro tàn, tiêu tán trong sảnh.

Tô Xương Hà hỏi Tô Mộ Vũ: “Ngươi thấy thế nào?’

“Đường môn vốn không liên quan tới Ám Hà chúng ta, đám người Đường Linh Khôi còn chưa bao giờ tiếp xúc với Ám Hà chúng ta. Nếu không oán không thù, vì sao cứ nhất quyết tử chiến với chúng ta? Lúc đầu chỉ có hai người của Ám Hà Mộ gia, giờ cả đại gia trưởng cũng tới Cẩm thành, đương nhiên bọn họ cảm thấy không cần xung đột như vậy.” Tô Mộ Vũ đáp.

Tô Xương Hà lắc đầu nói: “Đây không phải công lao của ta, ta đoán bọn chúng còn chưa biết ta cũng tới. Bức thư này chỉ là một thử nghiệm, dù sao mấy năm nay hai người chúng ta luôn xuất hiện đồng thời. Tạm thời bọn chúng không muốn đối địch với chúng ta là vì lúc ở vùng rừng núi gần Cẩm thành, ngươi đã thể hiện uy lực của Thập Bát Kiếm Trận!”

Tô Mộ Vũ nhướn mày, nhìn ra ngoài sảnh: “Tức là ngươi sẽ tới bữa tiệc này

à?’

Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria: “Đương nhiên phải đi rồi, nhưng không đến

với thân phận đại gia trưởng, ta chỉ là một hộ vệ nho nhỏ bên cạnh Tô gia chủ thôi.”

Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ cúi đầu mỉm cười: “Ngươi lại có ý đồ gì?”

“Dù sao cũng phải gặp mặt bọn chúng, ít nhất để bảo đảm an toàn cho Tuyết Vi.” Tô Xương Hà lười biếng nói: “Mộ Vũ, ngươi nói xem trong lòng đám

người Đường môn đó, chúng ta có phải loại hám lợi không? Bọn chúng hẹn gặp chúng ta, có phải chúng nghĩ chúng ta có thể liên minh với Đường Linh Hoàng, thế thì bây giờ cũng có thể liên minh với bọn chúng? Vì theo suy đoán của ta, nếu Đường Linh Hoàng chưa bị bọn chúng giết thì cũng bị nhốt lại rồi.”

Tô Mộ Vũ gõ nhẹ ngón tay lên đùi: “Vậy ngươi nói xem, Ám Hà chúng ta có phải loại hám lợi không?”

“Đúng vậy đó.” Tô Xương Hà rất thành khẩn gật đầu. “Đúng là không biết xấu hổ.” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thế nào là lợi, thế nào là hám. Tiêu chuẩn nhận xét của mỗi người một khác.” Tô Xương Hà nhìn về phía Mộ quán chủ. “Mộ chủ quán, ngươi thấy đúng không?”

Mộ chủ quán ngạc nhiên: “Sao tự nhiên đại gia trưởng lại hỏi ta?’

“Đừng lo, ta không nghi ngờ ngươi đâu. Chẳng qua gần đây ta thấy ngươi đánh chim sẻ kia, đôi lúc có thể làm từ sớm nhưng sao lại không làm.” Tô Xương Hà đứng dậy, giơ tay ngoắc nhẹ lên không: “Vì có món lợi lớn hơn nữa. Thế nào là lợi? Ai mà biết được. Nhưng xưa nay ta không ngại chờ đợi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play