Mộ Vũ Mặc ngồi trước bàn, nhìn một đống “đồ ăn” đen tuyền, nuốt nước miếng một cái.
“Ta nghe Xương Hà nói, ngươi sống cuộc sống yên bình thú vị trong Nam An thành, không muốn về Ám Hà.” Mộ Vũ Mặc bất đắc dĩ nói: “Yên bình thú vị như vậy ư?”
“Con người luôn có thứ bản thân cố chấp.” Tô Xương Hà bất đắc dĩ nói: “Khổ nỗi Mộ Vũ huynh của chúng ta lại cố chấp tới lạ thường trong chuyện nấu nướng. Lần gần nhất ta thấy hắn cần mẫn như vậy là khi tu luyện Thập Bát Kiếm Trận.”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Ta tái hiện được Thập Bát Kiếm Trận, nhưng lại thiêu trụi quả cà."
“Không ăn đâu.” Mộ Vũ Mặc cẩn thận nói.
Tô Mộ Vũ nở nụ cười điềm nhiên: “Không ăn.”
“Thôi ăn một miếng vậy, dù sao cũng có việc nhờ ngươi.” Mộ Vũ Mặc gắp một miếng, bỏ vào miệng, thong thả nhấm nháp: “Ừm, quả nhiên vẫn hơi đáng sợ.”
Tô Mộ Vũ nhìn sang Tô Xương Hà: “Có chuyện gì nhờ ta à?”
Tô Xương Hà chậm rãi nói: “Trong Vô Song thành, chúng ta đắc tội với một vị đại nhân.”
“Đại hoàng tử Tiêu Vĩnh?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Đúng vậy, đại hoàng tử Tiêu Vĩnh và vị Phi Hổ tướng quân kia. Bọn họ sẽ không hòa gải, chúng ta cần phải ứng phó. Nếu không làm sát thủ, vậy chúng ta có cần tìm vài đồng minh trên giang hồ không?” Tô Xương Hà hỏi.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Nhưng số người dám liên minh với chúng ta cũng không nhiều. Ngươi muốn tìm ai làm đồng minh?”
“Ngươi cảm thấy Đường môn ra sao?” Tô Xương Hà hỏi.
Mộ Vũ Mặc nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ trầm ngâm một lát: “Đúng là lựa chọn không tệ.’
“Ta không hiểu, đại gia trưởng từng giết Đường nhị lão gia.” Mộ Vũ Mặc lắc đầu nói.
“Đường nhị lão gia vốn là người khác biệt trong Đường môn, hắn chết, trong Đường môn ngoài Đường Liên Nguyệt không vui ra, còn lại ai cũng cao hứng. Cho nên chúng ta không phải kẻ địch.” Tô Xương Hà cười nói: “Còn vì sao lại chọn Đường môn. Đường môn nổi tiếng thiên hạ về ám khí và độc thuật, cũng là trường hợp khác biệt trong chốn giang hồ. Hai kẻ khác biệt gặp nhau lại càng thú vị.”
Mộ Vũ Mặc nhướn mày: “Còn vì Đường Liên Nguyệt cũng ở Đường môn.”
“Đúng vậy. Lần này đến đó ngoài muốn liên minh với Đường môn ra còn phải cầu hôn thay Vũ Mặc muội muội của chúng ta.” Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria.
“Thế thì ăn một miếng cà không đủ.” Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười: “On nghĩa lớn như vậy phải ăn ba ngày mới được.’
Mộ Vũ Mặc che trán: “Thời thế thay đổi quá nhanh, Tô Mộ Vũ mà cũng biết nói đùa với ta.”
“Vừa hay, Vũ Mặc phải ở lại trong Nam An thành vài ngày. Mộ Vũ, ngươi chiêu đãi cô ấy cho tốt nhé.” Tô Xương Hà cười nói.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Ngươi định đi đâu?”
“Tới nơi nguy hiểm như Đường môn, đương nhiên cũng phải chuẩn bị đôi chút. Ngươi đừng quên Ám Hà chúng ta có một kho báu, ta tới lấy vài thứ.” Tô Xương Hà xoay người: “Cũng phải tới tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền một chuyến.”
Quỷ sai mở đường, mới thấy Hoàng Tuyền.
Nước suối màu vàng kèm theo bùn cát dâng lên, Tô Xương Hà đứng bên bờ Hoàng Tuyền, một làn sương mù dày đặc dâng lên, tiếp đó nước Hoàng Tuyền có bóng người đứng trên con thuyền nhỏ lờ mờ xuất hiện. Là bốn nam tử cao lớn, mỗi người đều mặc y phục màu vàng, thân khoác áo choàng, đầu đội nón che, giơ một cây dù giấy loang lổ, toàn thân mang theo âm khí lạnh lẽo.
“Lần nào tới đây cũng trịnh thượng như thế.” Tô Xương Hà cười nói.
Chiếc thuyền cập bờ, bốn nam tử cao lớn từ trên thuyền bước xuống, đi tới bên cạnh Tô Xương Hà. Bọn họ đồng thời cúi người nhìn Tô Xương Hà. Tô Xương Hà vuốt ve chòm ria: “Dọa ta đấy à?”
“Mời đại gia trưởng lên thuyền.” Bốn người không hề mở miệng nhưng giọng nói trầm trầm như chuông đồng thời vang lên.
“Được.” Tô Xương Hà điểm mũi chân lướt qua bốn người, bước lên trên thuyền.
Bốn người đứng trên bờ nhìn hắn, không lên thuyền theo, con thuyền cứ thế lảo đảo đi sang bờ bên kia.
Tô Xương Hà cười nói: “Hồng Anh bị ta kéo vào Ám Hà, không có ai chèo thuyền thay à.
Con thuyền nhanh chóng cập bờ. Tô Xương Hà đã quen đường quen lối, trực tiếp đi tới trước tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền, còn chưa gõ cửa, cánh cửa đã tự mở ra. Tiếng bàn tính vang lên lách cách không ngừng, hình như đến đây vào lúc nào thì chưởng quầy cũng ngồi đó bực bội tính toán sổ sách.
“Chưởng quầy, ta lại tới này.” Tô Xương Hà chào hỏi.
“Tới lấy đồ à?” Nam tử ục ịch mặc đồ tiền tài nhảy từ trên quầy xuống, vuốt ve cái bụng tròn vo của mình: “Các ngươi nên tới từ sớm.”
“Ý gì?” Tô Xương Hà lấy làm khó hiểu.
Chỗ chúng ta là tiệm cầm đồ chứ không phải tiền trang. Muốn lấy đồ từ chỗ chúng ta thì phải trả giá. Trước đây ta đã nói rồi, mấy năm nay các ngươi giết người chính là cái giá phải trả. Bởi vì tất cả những mệnh lệnh giết người đều được phân phát từ chỗ chúng ta. Nhưng hôm nay Đề Hồn Điện đã bị phá hủy, tam quan đã chết, ngay cả Ảnh tông cũng bị hủy diệt.” Nam tử ục ịch nhún vai nói: “Cho nên ngay cả ta cũng không biết đồ đạc bên trong thuộc về ai.”
“Chìa khóa ở trên người ta.” Tô Xương Hà vuốt ve Miên Long Kiếm trong
tay.
“Không tệ. Chìa khóa ở trên người ngươi.” Một giọng nói mang theo ý cười
vang lên, Tô Xương Hà lập tức ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện trong góc còn một thư sinh áo trắng.
Với sự nhạy bén của Tô Xương Hà mà mãi tới khi thư sinh lên tiếng hắn mới chú ý tới người này. Hắn tập trung quan sát, phát hiện sắc mặt thư sinh tái
nhợt, hốc mắt hõm sâu, quầng mắt thâm đậm, nếu dùng bốn chữ để miêu tả thì chỉ có - gương mặt người chết.”
“Đúng là tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền.” Tô Xương Hà âm u nói.
“Đó là chủ nhân tiệm Hoàng Tuyền của chúng ta.” Nam tử ục ịch nói.
Thư sinh khẽ mỉm cười: “Đại gia trưởng trẻ tuổi của Ám Hà, ta mong chờ được gặp ngươi đã lâu."
Tô Xương Hà đi tới ngồi xuống trước mặt hắn: “Ta thì không mong chờ gì, vì ta biết, ngươi đã muốn gặp, chắc chắn không phải chuyện tốt.”
“ Bây giờ Ám Hà đã không giết người?” Thư sinh hỏi.
“Môn phái giang hồ nào mà lại không giết người?” Tô Xương Hà lắc đầu nói: “Chẳng qua không muốn làm đao giết người của kẻ khác.”
“Chúng ta đều có thời làm đao trong tay người khác, bao giờ Ảnh tông bị hủy diệt, Đề Hồn Điện cũng chẳng còn, sợi dây điều khiển chúng ta đã bị cắt đứt.” Thư sinh nhếch miệng cười nói, càng tôn thêm vẻ âm trầm: “Chúng ta có nên liên thủ không?”
“Nếu ta từ chối, có phải ta sẽ không thể lấy những món đồ đó ra khỏi tiệm cầm đồ?” Tô Xương Hà hỏi.
Con mắt thư sinh xoay tròn: “Không thể.”
“Uy hiếp ta?” Tô Xương Hà khoanh tay trong tay áo, vuốt ve con dao găm giấu bên trong.
Biết thế nên gọi cả Tô Mộ Vũ tới.
“Nhưng hôm nay ngươi có thể mang một số thứ ngươi cần dùng đi.” Thư sinh đứng dậy: “Tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền chúng ta cũng làm việc theo quy củ, sao nào?”
“Được.” Tô Xương Hà nhẹ nhàng vung tay áo: “Để ta trở về bàn bạc với hảo huynh đệ của mình đã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT