Tạ Tuyên cao giọng hét lớn, tiếng hét nhanh chóng vọng tới Trường Sinh môn.
Bạch Hạc Hoài vui mừng ngẩng đầu lên: “Là Tạ tiên sinh.”
“Giúp thì giúp, còn hô với chả hò, đến lúc này rồi còn quan tâm lễ tiết Nho đạo cái gì? Bắn lén đả thương người, làm thịt cái gã họ Kiếm này có phải tốt biết bao không?” Tô Xương Hà oán hận nói.
Những thanh phi kiếm đó lần lướt trút xuống, Kiếm Vô Địch chém trường kiếm trong tay, đánh văng từng thanh ra, nhưng cứ đỡ một kiếm là ánh kim trong mắt hắn ảm đạm hơn một chút. Tới khi kiếm rơi đầy trong sân, hắn đã hoàn toàn không còn dáng vẻ bễ nghễ vô địch thiên hạ như vừa rồi, ngược lại thở hổn hển nặng nề, đáng vẻ chật vật.
Ở cửa thành xa xa, Tạ Tuyên cũng mệt tới mức thở hồng hộc, hắn lau mồ hôi trên trán: “Mệt quá.”
“Không ngờ ngươi cũng có lúc chật vật như vậy, trong sách không dạy ngươi thoát khỏi vòng vây ra sao à?” Một kiếm khách đội nón che xuất hiện trước mặt hắn.
“Lý Hàn Y?” Tạ Tuyên ngạc nhiên. “Ngươi không bị hoa độc bao vây à?”
Lý Hàn Y cười lạnh nói: “Đã xưng là Kiếm Tiên mà còn bị chút hoa độc nhỏ nhoi đó bao vây, đúng là nực cười.”
Tạ Tuyên gãi đầu: “Đúng là nực cười thật. Chẳng hay nhị thành chủ thoát vây ra sao? Dạy cho ca ca với.”
“Đương nhiên là vì có thuốc giải.” Lý Hàn Y nói đầy ẩn ý. “Hả?” Tạ Tuyên ngạc nhiên: “Tam thành chủ cho ngươi à?”
“Đương nhiên là không.” Lý Hàn Y vung tay, một bóng người thê thảm trong góc bị cô kéo tới. Hạo Nguyệt Quân chật vật bò từ dưới đất dậy: “Tuyết
Nguyệt Kiếm Tiên, ngươi là nhị thành chủ của Tuyết Nguyệt thành, sao lại hành xử tàn bạo thô lỗ như vậy, ta...”
“Đưa thêm thuốc giải ra đây!” Lý Hàn Y đá hắn một cái.
“Lần này là cứu ai?” Hạo Nguyệt Quân mắng: “Thuốc giải hoa độc này quý giá lắm đấy, không phải để ngươi làm từ thiện đâu!”
Hạo Nguyệt Quân thấy người này ăn mặc theo kiểu thư sinh, trông hết sức nho nhã, trong lòng nhẹ nhàng hơn: “Ngươi là ai?”
“Tạ Tuyên.” Tạ Tuyên lễ phép trả lời.
“Á.” Hạo Nguyệt Quân chỉ cảm thấy chân cẳng mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Còn thuốc giải không?” Lý Hàn Y hỏi.
“Có có.” Hạo Nguyệt Quân Tô Mộ Vũ lấy từ trong lòng ra một bình thuốc, giơ tay đưa cho Tạ Tuyên.
“Đa tại vị huynh đài này.” Tô Triết nhận bình thuốc, đổ ra một viên thuốc, nuốt vào rồi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta thấy bên kia có chuyện nay, nhị thành chủ có muốn theo ta tới xem không?”
“Không đi. Vừa rồi dọc đường gặp phải mấy tên đáng ghét.” Lý Hàn Y nhíu mày nói.
“Ồ? Còn người không bị hạ độc à?” Tạ Tuyên nghi hoặc: “Là những ai?’
“Tuy không bị hạ độc nhưng cũng không di chuyển được. Là người của Bách Hiểu Đường, bọn họ nhờ ta làm một chuyện.” Giọng nói của Lý Hàn Y thoáng vẻ tức giận: “Ta ghét nhất là mấy chuyện này, nhưng chẳng có cách nào, mẹ ta và hắn đều là người trong Tứ Thủ Hộ, mẹ bảo ta giúp hắn, ta chỉ có thể làm theo.’
“Hóa ra là thế. Xem ra Cơ Nhược Phong gọi chúng ta tới đây không phải để xem trò hay mà là ẩn giấu tâm tư riêng. Nhưng...” Tạ Tuyên phất ống tay áo: “... liên quan gì tới ta?”
“Độc của ngươi là ta giải giúp, ta có ơn với ngươi, ngươi phải giúp ta. Ít nhất ta cảm thấy đống sách thánh hiền mà ngươi đọc có nói như vậy.” Lý Hàn Y nhún vai.
Tạ Tuyên thở dài một tiếng: “Nhị thành chủ nói đúng, ngươi cần ta giúp gì?”
Lý Hàn Y nhìn về phía Hạo Nguyệt Quân: “Dẫn ta tới gặp chủ nhân của ngươi.”
Hạo Nguyệt Quân cả kinh: “Nếu ta dẫn ngươi tới, chắc chắn hắn sẽ giết ta.’
“Đến lúc đó ngươi cứ đi trước là được.” Lý Hàn Y đặt tay lên Thiết Mã Băng Hà bên hông, một luồng hàn ý lan tỏa, khiến Hạo Nguyệt Quân kia lập tức rét run: “Ngươi không dẫn chúng ta đi, ngươi sẽ chết ngay bây giờ.”
Hạo Nguyệt Quân nhìn sang phía Tạ Tuyên, Tạ Tuyên bất đắc dĩ nhún vai, tỏ ý là mình cũng không giúp gì được.
“Dẫn đường đi.” Lý Hàn Y trầm giọng nói.
Tạ Tuyên quay đầu sang nhìn xa phu: “Ở đây chờ ta, hừng đông là ta sẽ đi, còn phải ngồi xe ngựa của ngươi.”
“Vâng thưa tiên sinh.” Người đánh xe chứng kiến cảnh tượng Tạ Tuyên phóng phi kiếm đầy uy vũ vừa rồi, trong lòng chỉ thấy cực kỳ tôn kính, đương nhiên gật đầu đáp ứng lia lịa.
Vì vậy, Lý Hàn Y và Tạ Tuyên, hai người người đi theo Hạo Nguyệt Quân dẫn đường, bước vào trong Thiên Hạ phường. Tạ Tuyên trêu ghẹo: “Đi cả quãng đường xa tới đây lại chẳng được xem đoạn thú vị, ngược lại còn phải thay Bách Hiểu Đường thu dọn cục diện rối rắm này, chắc trong lòng ngươi khó chịu lắm hả?”
“Dễ thôi dễ thôi, làm xong mấy chuyện này thì đánh một trận với Nho Kiếm Tiên đương thời, coi như không lỗ.” Lý Hàn Y trả lời.
Tạ Tuyên nhướn mày, đành đổi đề tài: “Nghe nói Tống Yến Hồi từng tỷ thí với ngươi, thua rất thảm, sao ngươi còn cảm thấy hứng thú với kiếm của hắn?”
“Kiếm pháp của Tống Yến Hồi không tệ, chẳng qua bị Vô Song thành liên lụy thôi.” Lý Hàn Y ngẩng đầu nhìn về phía Trường Sinh môn: “Hơn nữa ta rất muốn thấy kiếm của Tô Mộ Vũ.”
“Chẳng phải các ngươi từng hợp sức vây giết Diệp Đỉnh Chi à? Ngươi chưa thấy kiếm của hắn sao?” Tạ Tuyên hỏi.
“Hắn từng nói, kiếm của hắn không phải là kiếm mà là vũ khí giết người. Chỉ khi nào hắn dùng thân phận mới xuất hiện trên đời mới có thể thấy kiếm
của hắn.” Lý Hàn Y chậm rãi nói: “Hắn rất mạnh, năm xưa nếu không có hắn, chúng ta không có cơ hội đả thương Diệp Đỉnh Chi.”
Trong Trường Sinh môn.
Kiếm Vô Địch đã khôi phục tinh thần, phía xa cũng không có phi kiếm tập kích tới, hắn lại cúi đầu nhìn Tô Mộ Vũ: “Xem ra sau khi giết các ngươi còn có đối thủ không tệ đang chờ ta.”
Tô Mộ Vũ cười nói: “Đúng là đối thủ không tệ. Nhưng phải thắng ta trước đã.”
“Lúc này ngươi đã không phải đối thủ của ta.” Kiếm Vô Địch trầm giọng nói.
Tô Mộ Vũ biết hắn nói không sai. Vừa rồi tuy hắn thắng nhưng hôm nay Kiếm Vô Địch đã nhập kiếm ma đạo, thực lực tăng thêm hẳn một cảnh giới so với vừa rồi. Còn hắn, lúc này đã cạn kiệt sức lực, tuy hồi phục được đôi chút nhưng còn đánh tiếp thì thất bại là chắc chắn.
Nhưng không phải không có cơ hội.
Còn có một lựa chọn. Hắn cũng nhập ma.
Nếu là kiếm khách bình thường, nhập ma không phải chuyện nói làm là làm được, cũng không có ai nghe nói “tẩu hỏa nhập ma” còn có thể lựa chọn, đại đa số thời điểm là luyện công bất cẩn gây ra. Nhưng Tô Mộ Vũ lại có thể làm được.
Bí mật này chỉ có Tô Xương Hà biết.
Tô Mộ Vũ có thể nhập ma thông qua một ý niệm. Nhưng phải trả giá rất nghiêm trọng.
Thậm chí có thể là tính mạng.
Nhưng ngay lúc này một bóng người xuất hiện bên cạnh Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ sửng sốt: “Là ngươi.’
“Xem ra trận quyết đấu giữa chúng ta không thể tiến hành được rồi. Đã vậy thì hợp sức đối địch đi, cũng coi là một chuyện may mắn.” Tống Yến Hồi rút trường kiếm ra, cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT