Đột nhiên trên không trung có một quả pháo hoa màu vàng nổ tung.

Nam tử buông chén trà trong tay xuống, chậm rãi đi ra ngoài sân, lại chậm rãi nói: “Quả nhiên không thể giải quyết thuận lơi như vậy.”

Lại một quả pháo hoa màu lam nổ tung. Thần sắc nam tử biến đổi.

Hạo Nguyệt Quân đi tới cửa, cả kinh: “Quả pháo hoa thứ nhất là tín hiệu gặp kẻ địch, còn quả pháo hoa thứ hai là bọn họ tìm thấy Trác Nguyệt An trong thành.”

Một bóng đen xuất hiện, Kiếm Vô Địch xuất hiện bên cạnh nam tử kia.

“Xem ra đi mòn gót sắt không tìm được, đến lúc thấy lại chẳng mất công.” Nam tử kia cười nói: “Thế thì, Kiếm Vô Địch tiên sinh.”

“Đi một lát rồi về.” Kiếm Vô Địch điểm mũi chân, rời khỏi khoảng sân.”

Hạo Nguyệt Quân đi tới bên cạnh nam tử kia, sắc mặt nam tử kia hơi đổi: “Đuổi theo hắn.’

“Tuân lệnh.” Hạo Nguyệt Quân lập tức đứng dậy đi khỏi.

Kiếm Vô Địch lao thẳng theo hướng pháo hoa. Khinh công của hắn cực tốt, tung người vài cái đã bỏ xa Hạo Nguyệt Quân ở đằng sau.

Hạo Nguyệt Quân trong lòng ảo não, đang lúc không nhịn được định gọi với theo một câu lại phát hiện Kiếm Vô Địch đột nhiên ngừng lại. Hắn vội vàng đuổi tới, tiếp đó đứng lại nói: “Sao vậy?”

Kiếm Vô Địch quay đầu lại, nhìn sang một quán rượu bên cạnh, im lặng một hồi lâu.

Hạo Nguyệt Quân âm thầm buồn bực, chẳng lẽ Kiếm Vô Địch này đột nhiên nổi lòng tham, còn muốn uống một chén? Cái gã này mê kiếm như mạng, sao sắp đến lúc đấu kiếm lại dừng chân, chẳng lẽ sợ Trác Nguyệt An?”

“Quán rượu Lạc Dương.” Kiếm Vô Địch chậm rãi đọc tên quán rượu này.

Hạo Nguyệt Quân nghi hoặc: “Kiếm tiên sinh định vào trong uống một chén?’

“Phía tây có một tòa thành, tên là Mộ Lương, trong đó có một vị Cô Kiếm Tiên, nghe nói là người mạnh nhất trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, tên của hắn là Lạc Thanh Dương.” Kiếm Vô Địch nói đầy ẩn ý.

“Hả?” Hạo Nguyệt Quân không hiểu vì sao Kiếm Vô Địch đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Trong quán rượu lại vang lên một giọng nói hùng hậu: “Lạc Thanh Dương đã đóng thành nhiều năm, không hề ra ngoài, mấy năm rồi chưa từng giao thủ với vị Kiếm Tiên nào, dựa vào đâu mà nói hắn là đệ nhất?”

“Nơi này còn có người?” Hạo Nguyệt Quân cả kinh.

“Hừ. Chút tài mọn mà định hại ta?” Giọng nói kia có vẻ cực kỳ coi thường.

Hạo Nguyệt Quân nghe giọng nói kia có vẻ tức giận, nhưng chỉ nghe tiếng chứ không thấy bóng người, cũng đoán được đôi chút: “Đã là tài mọn, sao không ra ứng chiến? Nấp trong quán rượu thì coi là hảo hán gì?”

“Hừ!” Trong quán rượu vang lên một tiếng gầm.

Kiếm Vô Địch giơ tay đẩy Hạo Nguyệt Quân ra, chỉ thấy một luồng kiếm khí cực kỳ sắc bén lướt qua gương mặt hắn, lưu lại một vết máu. Nếu Kiếm Vô Địch không đẩy hắn ra kịp thời, bây giờ Hạo Nguyệt Quân đã là một thi thể. Hạo Nguyệt Quân có thể quản lý Thiên Hạ phường, ngoài thủ đoạn hơn người ra cũng có một ít võ công, nhưng người trong quán rượu chỉ cần một luồng kiếm khí vô hình là có thể đoạt mạng hắn?

“Kiếm khí thật lợi hại.” Hạo Nguyệt Quân ngồi dưới đất thở hổn hển.

“Không chỉ lợi hại.” Kiếm Vô Địch lắc đầu nói: “Điểm đặc biệt nhất của luồng kiếm khí này là ở sát khí. Sát khí nặng nề, sát khí nồng đậm, sát khí mang kiếm ý phẫn nộ, trong số những người ta từng gặp, hắn xếp hạng nhất.”

“Ngươi từng gặp nhiều người rồi?” Người bên trong khinh thường nói.

“Tạm coi là gặp được một ít. Vô Song thành, Giảng Võ đường, Kiếm Vô Địch.” Kiếm Vô Địch trầm giọng nói: “Hân hạnh gặp mặt.”

Giọng nói kia cười lạnh nói: “Vô Song thành thì ghê gớm lắm sao? Cái tên của ngươi thật thú vị, Kiếm Vô Địch, trước mặt ta mà dám xưng là vô địch?”

“Người này là...” Hạo Nguyệt Quân phản ứng lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh: “Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?”

“Ngươi đoán ra thân phận của hắn?” Kiếm Vô Địch hỏi.

“Trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, hắn chiếm chữ Nộ.” Hạo Nguyệt Quân trả lời: “Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên, tay cầm danh kiếm Phá Quân, trong số Kiếm Tiên hắn là người giết chóc nặng nhất.”

Kiếm Vô Địch gật đầu: “Là đối thủ không tồi. Nhưng hình như bị hoa độc này vây khốn?”

“Trò mèo vớ vẩn mà đòi vây khốn ta?” Nhan Chiến Thiên cười lạnh nói: “Qua hai canh giờ nữa là hoa độc này không còn anh hưởng gì tới ta. Đến lúc đó ta rút kiếm đi ra, các ngươi đừng hòng sống sót.”

Kiếm Vô Địch liếc mắt nhìn Hạo Nguyệt Quân một cái: “Có phải trên người ngươi mang theo thuốc giải của Hoa Tẫn Tán không?”

Hạo Nguyệt Quân ngạc nhiên, tiếp đó vội vàng lắc đầu: “Không được! Tiên sinh, ngươi không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn được. Nếu thả hắn ra, không khéo toàn bộ kế hoạch của chúng ta đều bị phá hỏng.”

Kiếm Vô Địch vuốt ve thanh kiếm bên hông, trầm ngâm một lúc lâu.

Hạo Nguyệt Quân lùi lại phía sau vài bước, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Đầu óc của Kiếm Vô Địch này có vấn đề, vì muốn giao chiến với Kiếm Tiên mà sắn sàng đưa ra ý tưởng điên cuồng đưa thuốc giải cho Nhan Chiến Thiên.

“Thôi được.” Kiếm Vô Địch khẽ thở dài một tiếng.

Nhan Chiến Thiên lại chém ra một luồng kiếm khí, trực tiếp phá tan cửa lớn: “Không đánh thì cút đi cho ta.”

Kiếm Vô Địch xách cổ áo Hạo Nguyệt Quân, tung người rời khỏi: “Không cần tiếc nuối, sẽ có ngày giao chiến.”

Hạo Nguyệt Quân trong lòng sợ hãi: “Vì sao tên ma đầu này lại xuất hiện trong Tứ Hoài thành.’

“Ngươi tưởng chỉ có một mình hắn chắc?” Kiếm Vô Địch tung người lao về phía trước nhưng lại không ngừng quay đầu lại nhìn theo các hướng.

“Ý tiên sinh là không chỉ có một cao thủ tới nơi này?” Hạo Nguyệt Quân nghi hoặc.

Kiếm Vô Địch lắc đầu: “Không, là không chỉ có một Kiếm Tiên tới nơi này.”

Thiên Khải thành. Lang Gia vương phủ.

Tiêu Nhược Phong và Tiêu Sở Hà đang ngồi đánh cờ, Tiêu Nhược Phong bình thản tự nhiên, vừa uống trà vừa ăn bánh, còn Tiêu Sở Hà gấp tới mức vò đầu bứt tai, cầm quân đen muốn đánh xuống nhưng lại do dự thu hồi, tiếp đó lại run run rẩy rẩy đặt xuống, cuối cùng đột nhiên vỗ đùi: “Ai da, sai rồi!”

“Sai thì sai, thúc thúc của ngươi cáo già gian xảo, ngươi mới mấy tuổi mà muốn đánh cờ thắng hắn?” Cơ Nhược Phong đeo mặt nạ đi ra từ trong góc tối.

“Sư phụ, sao lúc nào người cũng xuất hiện thần thần bí bí như vậy.” Tiêu Sở Hà lau mồ hôi: “Ai da, bị sư phụ quấy rối, không tốt. Lần này không tính lần này không tính.” Nói xong Tiêu Sở Hà gạt loạn bàn cờ.

Tiêu Nhược Phong dở khóc dở cười: “Thế mà cũng coi là lý do à?” Cơ Nhược Phong cười nói: “Tòa thành kia bắt đầu hành động rồi.” “Tối nay?” Tiêu Nhược Phong hỏi.

“Tin tức không đưa về nhanh như vậy, nhưng dựa theo những dấu hiệu lúc trước, tối nay sẽ là thời điểm bọn họ ra tay.” Cơ Nhược Phong trả lời.

Tiêu Sở Hà nghi hoặc: “Hai người đang nói gì vậy?’

“Trẻ con không cần nghe cái này.” Tiêu Nhược Phong xua tay nói.

Cơ Nhược Phong cười nói: “Nhưng có lẽ bọn họ không tưởng tượng nổi, bây giờ Tứ Hoài thành không phải là Tứ Hoài thành bình thường, tam đại cao thủ Ám Hà tề tụ, Ngũ Đại Kiếm Tiên có ba người đến, đây còn là Tứ Hoài thành không? Hợp lực lại khéo đánh ba tên trong Tuyết Nguyệt thành cũng không thành vấn đề.”

“Ngươi tính toán như vậy là sai rồi.” Tiêu Nhược Phong cười nói: “Lý Hàn Y làm sao tự đánh mình được.”

Tiêu Sở Hà lập tức hiểu ra: “Sư phụ, ngài đúng là quá xấu bụng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play