“Cái gã này, đổi cái tên, đeo cái mặt nạ lên mà phong cách hành sự như đổi thành người khác thế này? Hỏi kiếm Vô Song thì thôi, sao còn đánh lão thành chủ của người ta tới mức tàn phế.” Tô Xương Hà nằm trong sân phơi nắng, nghe Tô Trường Phong báo cáo tin tức xong, hai mắt nheo lại nhưng giọng điệu không quá kinh ngạc.
Tô Trường Phong gật đầu nói: “Đúng vậy. Xưa nay gia chủ là người rất không thích nổi bật, nhưng lần này toàn bộ thiên hạ đều thảo luận về thiếu chủ Vô Kiếm thành Trác Nguyệt An. Chỉ có điều...”
“Chỉ có điều gì?” Tô Xương Hà hỏi.
Tô Trường Phong do dự một chút rồi tiếp tục nói: “Thời khắc cuối cùng gia chủ thi triển Thập Bát Kiếm Trận, lúc trước trợ giúp các đại môn phái chống chọi lại Ma giáo đông chinh, gia chủ cũng từng thi triển Thập Bát Kiếm Trận này trước mặt mọi người, cho nên có vài lời đồn đại. Thiếu chủ Trác Nguyệt An của Vô Kiếm thành là Khôi của Ám Hà, chẳng qua suy đoán này quá hoang đường nên rất nhiều người không dám tin.”
“Thích khách đi lại trong đêm đen, đoạt mạng trong im ắng, đột nhiên lại quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời, khiêu chiến môn phái từng huy hoàng nhất giang hồ, nghe như nằm mơ nói mộng.” Tô Xương Hà ngáp một cái: “Thế thì mọi chuyện xong xuôi, hắn cũng nên về... Không đúng, chắc hắn lại quay về Nam An hả.”
Tô Trường Phong lắc đầu nói: “Không phải. Gia chủ lại ước định với thành chủ Tống Yến Hồi, giao chiến sau núi Vô Song thành.”
“Thành chủ Vô Song thành, đúng là khó đối phó. E là lần này gia chủ nổi ý hiếu thắng rồi.” Tô Trường Phong trả lời.
“Không phải. Ý ta là Tống Yến Hồi là cái thá gì mà hắn lại chờ lâu như vậy? Năm xưa chung tay đối phó với Ma giáo, có phải chưa từng thấy võ công
của hắn đâu. Rảnh rỗi ước chiến với hắn, chẳng thà tới Tuyết Nguyệt Thành giáo huấn nha đầu thối ở đó còn hơn.” Tô Xương Hà khinh thường nói.
“Ớ.” Tô Trường Phong cũng không biết nên đáp lời ra sao.
“Ước chiến với Tống Yến Hồi lúc nào?” Tô Xương Hà đột nhiên hỏi. Tô Trường Phong suy nghĩ một lúc: “Tính ra thì còn khoảng bốn ngày.”
“Hiểu rồi.” Tô Xương Hà xua tay: “Đi xuống đi, mấy hôm tới mà có ai tới tìm ta thì cứ bảo ta đang bế quan luyện công.”
“Đã hiểu.” Tô Trường Phong lùi xuống.
Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay tròn dao găm trong tay, nói đầy ẩn ý: “Hay là ngươi cứ ở lại giang hồ làm kiếm khách của ngươi đi, đừng có về.”
“Hỏi kiếm Vô Song, chẳng bằng hỏi kiếm Tuyết Nguyệt!”
Tuyết Nguyệt Thành, trong quán rượu Đông Quy, một nam tử mái tóc rối tung uống một chén rượu rồi cười nói: “Chẳng phải nha đầu Hàn Y kia luôn miệng nói không được đánh với hắn một trận, thấy không thoải mái à?”
“Ngươi đứng xem trò thì không chê chuyện lớn, nếu bọn họ đánh nhau phá hỏng hoa hoa cỏ cỏ trong Tuyết Nguyệt Thành này, chẳng phải lại tới tay ta chi trả à?” Tư Không Trường Phong đoạt lại bình rượu trên bàn: “Sao tự nhiên ngươi lại chạy về?”
“Chơi ở bên ngoài lâu rồi, dù sao cũng phải về nhà xem thử. Ngươi quản lý Tuyết Nguyệt Thành không tệ, không ngờ một người lưu lạc bốn biển từ nhỏ như ngươi mà cũng có thể quản lý Tuyết Nguyệt Thành chỉn chu như vậy.” Đương nhiên, nam tử này chính là đại thành chủ Tuyết Nguyệt Thành trong truyền thuyết, Bách Lý Đông Quân. Tuy y là đại thành chủ nhưng hầu như không ở trong Tuyết Nguyệt Thành, thi thoảng mới về một lần, câu nói móc này khiến Tư Không Trường Phong hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Cút cút cút cút.” Tư Không Trường Phong bực bội nói: “Thôi, ủ tạm ba mươi vò rượu rồi cút!”
“Ha ha ha ha, có tới Vô Song thành không?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên hỏi: “Tới xem trò hay?”
Tư Không Trường Phong sửng sốt, tiếp đó lắc đầu nói: “Ta không phải Kiếm Tiên, tới xem kiếm khách khác đánh nhau thì có gì thú vị. Nhưng lần này Tô Mộ Vũ đột nhiên tới hỏi kiếm Vô Song, khiến ta nhớ lại một việc lúc trước.”
“Ồ? Chuyện gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Tô Mộ Vũ bảo Tô Triết của Tô gia tới hỏi ta một số chuyện về Ảnh tông ở Thiên Khải thành, một thời gian ngắn sau đó Ảnh tông bị hủy trong một trận hỏa hoạn. Lần này Tô Mộ Vũ đột nhiên xuất hiện ở Vô Song thành, chẳng lẽ sau khi diệt Ảnh tông lại định diệt cả Vô Song thành?” Tư Không Trường Phong chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Ngươi không biết rồi, Ám Hà đã thay đổi.”
“Ta không biết? Lần này ta còn biết tin trước cả thám tử trong Chu Võng.” Tư Không Trường Phong trả lời: “Tô Triết của Ám Hà chính miệng nói với ta.”
“Được rồi, ta còn tưởng lần này ta đi trước. Lúc trước nhấp nháp rượu ngon Túy Xuân Phong lâu năm trong Cửu Tiêu, ta tình cờ thấy đám người Ám Hà đánh nhau sống mái. Cuối cùng Tô Xương Hà lên làm đại gia trưởng, Tô Mộ Vũ trở thành gia chủ Tô gia.” Bách Lý Đông Quân uống tiếp một chén rượu, nhướn mày với Tư Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong ngạc nhiên: “Đúng vậy, cái gã xấu xa nhất lên làm lão đại của Ám Hà. Đông Quân, đây không phải chuyện tốt, hay là tìm cơ hội làm thịt Ám Hà đi. Dù sao lúc trước bọn họ cũng định làm thịt hai người chúng ta.”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu nói: “Hóa ra bí quyết giúp ngươi quản lý tốt Tuyết Nguyệt Thành chỉ đơn giản như vậy thôi à?”
“Đúng vậy.” Tư Không Trường Phong coi câu này như tán dương: “Không phục, đánh ngã, bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước!”
“Nhưng ta lại muốn tin tưởng Tô Mộ Vũ.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Ta đã gặp hắn rất nhiều lần, cũng rất nhiều lần thiếu chút nữa là hắn giết ta. Nhưng hắn thì khác, ta nghĩ nếu năm xưa Vô Kiếm thành không bị diệt môn, liệu có phải hắn cũng gia nhập học đường, thậm chí thành sư huynh của hai người chúng ta?”
“Rất nhiều chuyện không có nếu như. Kết quả là hắn gia nhập Ám Hà, trở thành Chấp Tán Quỷ.” Tư Không Trường Phong nhắc nhở.
Bách Lý Đông Quân xua tay: “Nhưng hắn vẫn sóng vai tác chiến với chúng ta, vẫn cầm kiếm đứng dưới Vô Song thành, chứng minh kiếm đạo giúp phụ thân mình. Hắn là kiếm khách, có lẽ cũng là một hiệp khách. Ta kính nể hắn, muốn uống một chén với hắn.”
Tư Không Trường Phong thở dài: “Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Ta còn chẳng biết Ám Hà ở đâu.”
“Ha ha ha ha, đúng rồi, Hàn Y đâu? Sư huynh tới, sao không ra đón tiếp.
Bảo con bé tới cùng uống rượu đi.” Bách Lý Đông Quân nói.
Tư Không Trường Phong nhún vai: “Con bé đi rồi.”
“Con bé đi rồi? Con bé nỡ rời khỏi Thương Sơn ư? Đi đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
“Ta vừa nói rồi mà, ta không phải kiếm khách... Nhưng Hàn Y thì có.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ nhún vai: “Con bé tới Vô Song thành.”
Bách Lý Đông Quân vỗ nhẹ lên bàn: “Nha đầu thối, tự chạy đi coi chuyện hay.”
“Chẳng phải ngươi cũng định đi à?” Tư Không Trường Phong châm chọc.
“Thôi thôi, không đi nữa.” Bách Lý Đông Quân ngáp một cái: “Chúng ta đánh một trận ở đây chẳng đẹp mắt hơn bọn họ à?”
“Cút cút cút cút cút.” Tư Không Trường Phong giơ chân y đá ngã lăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT