Tô Mộ Vũ thúc ngựa phóng như điên về phía trước, dọc đường qua ba cửa ải, cảnh vệ ở ba cửa ải này không làm khó dễ hắn, nhìn Vô Song Lệnh rồi cho hắn đi.
Còn ở cửa ải đầu tiên, Lô Ngọc Địch nhìn trường thương tan thành từng mảnh dưới đất, chìm vào trầm tư. Những người xung quanh còn tưởng hắn vừa đại bại, trong lòng bị đả kích rất lớn; có người đi tới định an ủi hắn nhưng Lô Ngọc Địch vung tay, trầm giọng nói: “Đừng quấy nhiễu ta.”
Những người khác đành phải lùi lại, để mặc Lô Ngọc Địch ngây ngốc tại đó.
“Năm xưa từng tham gia trận chiến Ma giáo đông chinh, còn có thể kề vai chiến đấu với Thương Tiên, hơn nữa nhìn vài lần mà sử dụng được tận mười ba thức...” Ánh mắt Lô Ngọc Địch càng ngày càng sắc bén...” Cuối cùng hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Truyền lệnh cho các cửa ải phía dưới, ngăn cản người kia, không tiếc mọi giá. Ngươi, ngươi, đi theo đường của đệ tử, tới Giảng Võ đường, nhờ Kiếm trưởng lão phái Vấn Tứ Kiếm ra khỏi thành đối địch.”
Đường của đệ tử là con đường nhỏ mà chỉ đệ tử dòng chính trong Vô Song thành mới được đi, dẫn thẳng tới Vô Song thành, nhanh hơn gấp đôi so với đường lớn mà mọi người hay đi. Tuy đệ tử kia không biết vì sao Lô Ngọc Địch lại đột nhiên căng thẳng như vậy, nhưng thấy sắc mặt Lô Ngọc Địch như vậy, hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng xoay người lên người phi thẳng ra ngoài.
“Vấn Tứ Kiếm. Đại sư huynh...” Một đệ tử đi tới hỏi: “Thế có khoa trương quá không?”
“Khoa trương? Ta chỉ hận quyền hành của mình chỉ đến thế, nếu không đã bảo Kiếm trưởng lão đích thân rời thành!” Lô Ngọc Địch hung hăng nói.
Tô Mộ Vũ thúc ngựa phóng như bay, chính là vì hắn biết vừa rồi Lô Ngọc Địch chỉ bị mình chấn nhiếp nhất thời, một khi chấn động trong lòng qua đi, Lô Ngọc Địch sẽ nhận ra thân phận của mình không đúng, đến lúc đó muốn chạy tới Vô Song thành cũng không phải chuyện dễ dàng.
Còn sau khi Lô Ngọc Địch ra lệnh chặn đường, cảnh vệ đi tới đài cao bên mé, vung gậy gỗ bắt gầu gõ trống “tùng tùng tùng”. Tiếng trống như sấm, vang vọng tới những cửa ải tiếp theo, cảnh vệ ở đó nghe được lập tức biến sắc, cũng đi lên đài, gõ trống của cửa ải kế tiếp. Cứ thế từng trạm từng trạm truyền tin, khi Tô Mộ Vũ đi tới cửa ải thứ năm, cảnh vệ đang định cho qua lại đột nhiên ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: “Âm thanh này.”
“Là tiếng trống trận.” Cảnh vệ bên cạnh nhắc nhở, hai người nhìn nhau một cái rồi đột nhiên lùi lại một bước, rút trường kiếm bên hông ra, chỉ vào Tô Mộ Vũ và những người khác đang đợi đi qua: “Lùi lại phía sau! Tất cả lùi lại cho ta!”
Vô Song thành, Giảng Võ đường.
Ông lão mặc trường bào màu xám nằm trên ghế dài trong sân uống trà, nhìn các kiếm khách trẻ tuổi cường tráng đang đấu luyện trong sân, hắn ngáp một cái: “La Các, kiếm phong thấp xuống ba tấc, xuất kiếm chậm hai phần.”
Ông lão vừa dứt lời, trường kiếm của một kiếm khách đã bị đánh bay. Kiếm khách đang đấu luyện với người này chính là La Các, hắn cao hứng vung kiếm nói: “Cám ơn sư phụ.”
Ông lão kia thổi hơi nóng trên chén trà: “Lần sau hắn sẽ không xuất kiếm như vậy, lời hướng dẫn vừa rồi sẽ không còn tác dụng. Ngươi phải nghĩ xem vì sao vừa rồi hắn lại xuất kiếm như vậy? Kiếm đạo chia ra thuật và pháp, ngươi quá theo đuổi thuật, dễ lâm vào khổ chiến.”
“Đệ tử đã hiểu.” La Các không dám đắc ý nữa, cung kính trả lời.
“Kiếm sư phụ!” Kiếm khách thua trận bất mãn nói: “Sao người lại nhắc hắn?”
Ông lão buông nắm chén xuống: “Tu Nho, ngươi ấy, có thể thắng lại không chịu thắng, chỉ muốn chờ thời cơ vẹn toàn. Nhưng chuyện trong thế gian nào có việc gì là vẹn toàn? Người trong giang hồ tranh đấu là đánh cược cả tính mạng, đã là đánh cược thì có nguy hiểm. Ngươi không muốn mạo hiểm thì sẽ không ngừng mất đi cơ hội, cuối cùng bị người ta tìm ra sơ hở, một đòn là thua.”
Tu Nho sắc mặt đỏ lên, cầm kiếm cúi đầu: “Đệ tử xin ghi nhớ.”
“Bẩm trưởng lão, Lô Ngọc Địch phái người tới, nói có việc cần Giảng Võ đường xử lý.” Một kiếm khách áo đen xuất hiện sau lưng ông lão.
Ông lão chưa kịp nói năng gì thì La Các đã sầm mặt xuống: “Lô Ngọc Địch là loại rác rưởi gì, ỷ vào thân phận đại đồ đệ của thành chủ mà dám ra lệnh với Giảng Võ đường? Bảo hắn cút đi.”
Tu Nho khẽ nhíu mày: “Lô Ngọc Địch võ công bình thường, nhưng xưa nay luôn đối nhân xử thế chu đáo, sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm Giảng Võ đường chúng ta.”
Ông lão gật đầu tán thành: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Tới đây nói đi.” Kiếm khách áo đen quay người nói: “Nơi này không có người ngoài.”
Chỉ thấy đệ tử vừa đi theo Lô Ngọc Địch lúc vừa rồi do dự bước lên, nhìn ông lão kia một cái rồi vội vàng hành lễ: “Kiếm trưởng lão.”
“Lư sư điệt tìm ta có chuyện gì?” Kiếm trưởng lão hỏi đầy ẩn ý.
Đệ tử kia chắp tay cúi đầu nói: “Đại sư huynh phát hiện có người định lẻn vào Vô Song thành âm mưu gây rối, đã gõ Cấm Hành cổ, báo cho các cửa ải ngăn người qua lại. Nhưng đại sư huynh sợ người kia trực tiếp lao vào, cho nên hy vọng Giảng Võ đường có thể phái Vấn Tứ Kiếm ngăn cản giúp.”
“Làm càn! Sao Giảng Võ đường chúng ta còn phải phụ trách trông cửa?” La Các cả giận nói: “Hắn đã phát hiện ra rồi thì sao không tự đi mà cản?”
Đệ tử kia đỏ mặt, nói lý do: “Sư huynh không cản được, bại trận.”
“Bại trận?” La Các đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói: “Ta bảo mà, nếu là công lao thì hắn đã cướp trước rồi. Ta thấy hắn đánh không lại nên gọi chúng ta ra giúp thôi. Không đi không đi, bảo hắn đi mà tìm sư phụ hắn ấy.”
“Không được vô lễ.” Kiếm trưởng lão khẽ ho khan một tiếng. La Các vội vàng lùi lại một bước, cúi đầu nói: “Đệ tử lỡ lời.” “Người nọ có thân phận gì?” Kiếm trưởng lão hỏi.
Đệ tử kia lắc đầu nói: “Không biết, đeo một cái mặt nạ, cõng theo cây dù, bên hông dắt một thanh trường kiếm, nhưng khi đánh với đại sư huynh lại dùng một bộ thương pháp.”
“Thương pháp? Thương pháp gì?” Kiếm trưởng lão lại hỏi.
Đệ tử kia vội vàng nói: “Đại sư huynh nói, là Kinh Long Biến.” “Kinh Long Biến?” Kiếm trưởng lão cả kinh: “Hắn có chắc không?”
“Người đó cũng tự thừa nhận, nói là từng thấy Thương Tiên Tư Không Trường Phong sử dụng.” Đệ tử kia trả lời: “Đệ tử không nhớ lầm, quả thật đã nói là Kinh Long Biến.”
“Chẳng lẽ là Tuyết Nguyệt Thành phái tới?” Kiếm trưởng lão xua tay nói: “La Các, Tu Nho, Giả Trú, Diệp Vô Tụ. Bốn người các người theo vị tiểu huynh đệ này rời thành, thăm dò hư thực của người này.”
Bốn người nghe Kiếm trưởng lão nói xong lập tức đeo kiếm lên: “Tuân lệnh.”
La Các cười nói: “Chỉ e kẻ đó chẳng phải người của Tuyết Nguyệt Thành gì cả, chỉ là thương khách bình thường, chẳng qua thắng được Lô Ngọc Địch rồi khoác loác, hắn lại đi tưởng thật. Nếu thật sự là vậy, ta phải dạy cho tên Lô Ngọc Địch kia một trận mới được.”
Đệ tử tới báo tin giận mà không dám nói gì, đành hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại hy vọng người đeo mặt nạ có thể dạy cho kẻ này một bài học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT