Tô Xương Hà thu dao găm lại, lau vết máu trên khóe miệng: “Không hổ là tông chủ Ảnh tông, thiếu chút nữa bị ngươi giết chết rồi.”
Dịch Bặc ngã trong vũng máu, trường kiếm trong tay đã bị chém thành hai nửa. Hắn nhìn Vạn Quyển lâu cháy rừng rực, ánh mắt đầy bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng cuối cùng đành thở dài: “Rốt cuộc mọi chuyện cũng kết thúc.”
Hắn nhớ lại rất nhiều năm trước, trên con đường ở Thiên Khải Thành, hắn và đồ đệ mà mình thương yêu nhất rút kiếm với nhau.
“Thanh Dương, ta rất thất vọng về ngươi.” Dịch Bặc nhìn đệ tử mà mình tự tay bồi dưỡng rút kiếm với mình.
“Sư phụ, ta cũng rất thất vọng về người.” Kiếm khách tuyệt thế Lạc Thanh Dương sau này được tôn là Cô Kiếm Tiên, lúc đó chỉ là một người trẻ tuổi vừa trỗi dậy. Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời sư phụ như vậy.
Sau đó hai người đại chiến một trận, Dịch Bặc thắng, nhưng câu nói của Lạc Thanh Dương vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
“Ta vẫn luôn suy nghĩ, liệu có ngày nào mình rút kiếm với sư phụ không. Ta nghĩ khi ngày đó đến, ta sẽ không bao giờ sợ hãi sư phụ nữa. Ta có dũng khí theo đuổi thứ mà mình thích!”
Thứ mà mình thích là cái gì?
Xưa nay Dịch Bặc chưa bao giờ biết đến câu hỏi này.
Từ khi ra đời, hắn luôn được phụ thân dạy dỗ để phục hưng Ảnh tông, mục tiêu này như hạt giống cắm rễ nảy mầm trong lòng hắn, cả đời này hắn không có sở thích gì, chỉ nỗ lực vì mục tiêu này.
Khi còn nhỏ, hắn chỉ hy vọng màn đêm buông xuống, lúc đó hắn có thể chui đầu trong chăn, không cần quan tâm tới mọi chuyện, cũng không phải nghe lời
răn dạy của phụ thân. Lúc đó hắn không còn là ngôi sao hy vọng phục hưng Ảnh tông mà chỉ là một đứa trẻ hết sức bình thường. Sau này có một ngày phụ thân của hắn qua đời, hắn đành phải tiếp nhận thanh kiếm mà phụ thân để lại, trở thành tông chủ Ảnh tông trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.
Hắn luôn mong mỏi mình có được một đứa con trai, như vậy hắn có thể truyền lại kỳ vọng của phụ thân. Đáng tiếc, kết quả hắn chỉ có một cô con gái là Dịch Văn Quân, lại coi con gái là vốn liếng để phục hưng Ảnh tông, đem ra trao đổi. Sau nữa, hắn gặp được Lạc Thanh Dương.
Lạc Thanh Dương trở thành Kiếm Tiên trong thế hệ này, được ban cho cả một tòa thành, nhưng lại đoạn tuyệt với hắn.
Cuộc đời của hắn thật quá thất bại. Ảnh tông không những không phục hưng trong tay hắn, hắn còn mất đi con gái và đồ đệ yêu quý.
“Nghe nói trước khi chết quá khứ sẽ lướt qua trước mắt. Ta thấy ngươi ngây ngẩn một lúc lâu, chắc đang hồi tưởng lại cuộc sống của mình hả?” Tô Xương Hà giẫm chân lên cánh tay cầm kiếm gãy của Dịch Bặc: “Đừng nghĩ nữa, nhìn ta.”
Dịch Bặc khôi phục tinh thần từ hồi tưởng, nhìn ngược lại Tô Xương Hà: “Ra tay đi.”
“Ta hỏi ngươi, trong Thiên Khải Thành còn có ai biết quan hệ giữa Ám Hà và Ảnh tông?” Tô Xương Hà cúi người hỏi.
Dịch Bặc cười lạnh: “Ngươi định giết sạch bọn họ hay sao?’
“Đúng thì đã sao?” Tô Xương Hà cũng mỉm cười: “Ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi, nhưng chẳng phải ta vẫn giết các ngươi đó ư?”
“Yên tâm đi. Nếu người khác biết sau lưng tổ chức sát thủ đầy tiếng ác lại là triều đình khống chế, toàn bộ thiên hạ sẽ khủng hoảng. Chỉ có lác đác vài người biết tới sự tồn tại của Ám Hà.” Dịch Bặc thở dài nói.
“Lác đác vài người vẫn là có người, mau nêu tên bọn họ đi, ta có thể cho ngươi toàn thây.” Tô Xương Hà giậm mạnh chân xuống.
“ Tô Xương Hà!” Giọng nói của Tô Mộ Vũ vang lên sau lưng.
Tô Xương Hà nghiêng đầu sang: “Sao thế? Tìm được thứ ngươi muốn chưa?”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Tìm được rồi.”
“Xử trí lão già này ra sao?” Tô Xương Hà nói xong lại hối hận: “Không đúng, ta hỏi ngươi làm cái gì, ta mới là chủ nhân của Ám Hà cơ mà. Nếu để ta quyết thì chặt đứt tay chân trước, nếu không hắn sẽ không khai ra trong Thiên Khải Thành còn có ai để ý tới chúng ta.”
“Cho dù ngươi chặt đứt tay chân hắn, hắn cũng không nói cho ngươi biết đâu.” Tô Mộ Vũ nhìn Dịch Bặc dưới đất: “Ngươi đã giết không ít người, chắc cũng thấy ánh mắt này không ít lần rồi.”
Tô Xương Hà lắc đầu nói: “Ngươi ấy, đúng là nhàm chán, ta chỉ muốn tra tấn hắn một chút thôi.”
‘Đi thôi.” Tô Mộ Vũ đi qua bên cạnh Dịch Bặc.
“Còn gì muốn nói không?” Tô Xương Hà cúi đầu hỏi Dịch Bặc: “Tuân theo chút lương tri cuối cùng, ta bằng lòng lắng nghe.”
“Là cái bóng thì cả đời là cái bóng, cái bóng mà đòi chạy ra ánh mặt trời thì chỉ có nước tiêu tan.” Dịch Bặc dùng nốt sức lực cuối cùng nói: “Cuối cùng các ngươi cũng thất bại thôi.”
“Đúng là đen đủi.” Tô Xương Hà tiện tay vung lên, ném một con dao ra, chấm dứt tính mạng của Dịch Bặc. Hắn bước qua người Dịch Bặc, đuổi theo Tô Mộ Vũ: “Tô Mộ Vũ, hôm nay chúng ta coi là đại thắng, ta mời ngươi tới Điêu Lâu Tiểu Trúc uống một chén nhé.”
“Không phải chúng ta vừa đốt Ảnh tông mà là đốt phủ quốc trượng.” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ nhìn Tô Xương Hà: “Phải lập tức rời khỏi Thiên Khải Thành mới đúng.”
Tô Xương Hà ngạc nhiên, nghĩ lại thì vừa rồi Dịch Bặc đã nói cái bóng chạy ra ánh mặt trời thì chỉ có nước tiêu tan. Như vậy Ảnh tông không còn là Ảnh tông mà có thân phận phủ quốc trượng có phải là cái bóng ra ánh mặt trời không? Thế nên câu nói vừa rồi của Dịch Bặc không phải nguyền rủa bọn họ mà là mô tả tình cảnh của bản thân.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Tô Mộ Vũ hỏi hắn.
“Không có gì.” Tô Xương Hà lắc đầu, hai người đi sóng vai, cả hai im lặng trong chốc lát, mãi tới lúc đi qua sảnh chính của Ảnh tông, họ mới dừng chân. Tô Xương Hà lập tức cầm dao găm lên tay, sát khí bùng lên: “Ai đó?”
Nam tử cao lớn mặc mãng bào màu tím xuất hiện trước mặt bọn họ, bên cạnh là một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi.
“Đại gia trưởng Ám Hà, Tô Xương Hà. Gia chủ Ám Hà Tô gia, Tô Mộ Vũ.” Người áo tím cười nói: “ Kính ngưỡng đã lâu.
Tô Mộ Vũ nhìn người này, chỉ cảm thấy bất luận là võ công hay thần thái cử chỉ đều rất giống vị Trọc Thanh công công mà hắn từng gặp, thậm chí luồng “khí” trên người cũng giống hệt nhau, nhưng gương mặt trẻ trung hơn một chút. Hắn nghĩ tới một khả năng, trầm giọng nói: “Ngươi là đại tổng quản Cẩn Tuyên công công?”
Tô Xương Hà ngạc nhiên: “Đại nội đệ nhất cao thủ?”
Người áo tím cười nói: “Ánh mắt tốt lắm. Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau mà ngươi chỉ nhìn một cái là nhận ra ta.”
“Thế còn ta, ta là ai?” Thiếu niên kia hỏi Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà siết chặt dao găm trong tay, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào: “Ngươi là ai cũng không quan trọng.”
“Đây là lần đầu tiên ngươi thật sự chứng kiến thiên hạ này, cho họ biết tên ngươi đi.” Cẩn Tuyên vuốt ve nhẫn ngọc trong tay: “Nói to một chút.”
“Bắc Ly thất hoàng tử” Thiếu niên bước lên trước một bước: “Tiêu Vũ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT