Người phụ nữ mặc một cái áo gile được cắt may rất vừa vặn, tôn lên vòng eo

hoàn mỹ, phối với quần bút chì màu đen, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.

Mái tóc dài được uốn sóng tự nhiên xõa sau vai, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ

nhắn, làn da phát sáng, vừa khí thế nhưng lại không mất nữ tính.

Cô kiêu ngạo thẳng người, thản nhiên đứng cách đó không xa.

Ánh mắt bễ nghễ, khuôn mặt kiêu ngạo.

Căn bản không hề dính đến từ "chật vật" hay "đau khổ" gì cả.

Dời tầm mắt,Thẩm Kiêm Gia đảo qua ba người đàn ông cô ta phái đi, rũ mắt cúi

mặt đứng sau người phụ nữ nửa bước.

Nào có chút gì gọi là "giang hồ đầu cắt moi" chứ? Ngược lại giống như đàn em

của người phụ nữ kia hơn!

Lông mày Thẩm Kiêm Gia càng nhíu chặt hơn.

Sao lại thế này?

Híp mắt lại, tất nhiên không thể cứ như thế mãi được, vì vậy cô ta tiến lên.

"Thẩm Loan? Cô Thẩm?"

"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?" Giọng nói trong trẻo giống băng bị hòa

tan trong núi tuyết, có thêm vài phần lạnh lùng cô đơn.

Thẩm Kiêm Gia càng cảm thấy không ổn, vì lời nói của đối phương nói, cũng vì

sự kiêu ngạo của cô.

"Tất nhiên là gặp rồi, trong yến hội của nhà họ Nghiêm đó, chắc là cô không thể

nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ rất rõ cô đấy."

"Vậy sao? Tôi rất vinh hạnh đấy." Hai tay Thẩm Loan bỏ trong túi, cong môi

cười.

Vậy mà lại trực tiếp bỏ qua câu hỏi "vì sao lại nhớ rất rõ tôi", làm những thứ đã

chuẩn bị đến bên miệng Thẩm Kiêm Gia ứ lại, chỉ có thể nuốt xuống bụng một

lần nữa.

Thẩm Kiêm Gia tự hỏi hai giây, sau đó quyết định trực tiếp mở miệng: "Buổi

yến hội đó, vốn dĩ Nghiêm Tri Phản sẽ mời tôi nhảy điệu đầu tiên."

"Cho nên?" Thẩm Loan khó hiểu.

Cô đánh giá người phụ nữ trước mắt này, thật ra cô đã biết đối phương là Thẩm

Kiêm Gia, tư liệu về dòng chính nhà họ Thẩm đã bị cô điều tra cho nát trước khi

tới Kinh Bình rồi.

Hơn nữa cũng phải nói, vị "cô cả nhà họ Thẩm" này cũng là một người khá vi

diệu...

Dòng chính của nhà họ Thẩm ở Kinh Bình cho tới nay có thể nói là tuyệt hậu —

không có con trai, chỉ có hai đứa con gái.

Hai đứa con gái "không giống người thường".

Cô Cả Thẩm Kiêm Gia, cô Hai Thẩm Thương Thương.

Tên hai người xuất phát từ《 Kinh Thi 》: Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên.

Vừa nghe cũng có thể thấy được chút hàm ý tốt đẹp trong đó, nhưng trên thực

tế, hai chị em nhà này không có ai trưởng thành duyên dáng yêu kiều, cử chỉ

văn nhã nhẹ nhàng như tên của mình, trái lại, người này còn vô lý hơn người

kia!

Cô Cả Thẩm Kiêm Gia từ nhỏ đã hay nghịch ngợm gây sự, phá phách như một

đứa con trai, sau khi lớn lên theo hướng càng không thể cứu chữa.

Cưỡi ngựa chọi gà, nhảy dù nhảy bungee— không có gì mà cô ta không làm

được, chỉ có việc mà cô ta không nghĩ ra thôi.

Nghe nói hai năm trước còn cạo đầu trọc, sau khi dài hơn một chút thì để thế

luôn, rất lâu sau đó vẫn cứ để mái tóc ngắn đó rêu rao khắp nơi.

Còn có tin đồn nói bạn trai của cô ta không ít, bạn nữ cũng rất đông đảo, uống

rượu tụ hội, kề vai sát cánh, hơn phân nửa đều là "Gay".

Mà đến bây giờ cô ta vẫn chưa kết hôn, thậm chí không hề có một người bạn

trai chính thức, điều này đương nhiên trở thành bằng chứng rồi.

Gió trong vòng thổi lệch hướng, vậy thì lời nói cũng truyền ra càng vô lý hơn.

Còn về cô Hai Thẩm Thương Thương, chậc chậc, đây cũng là một "Thần thoại

truyền thuyết" khác đấy, thôi thì không lắm lời làm mất thời gian nữa.

Thẩm Kiêm Gia nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của cô, suýt nữa cắn trật cả

hàm răng: "Cho nên? Chẳng lẽ cô còn chưa hiểu à? Còn cần hỏi tôi nữa à?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Không rõ lắm. Cần."

Thẩm Kiêm Gia: "!" Người phụ nữ này chắc chắn cố ý.

"Được— nếu cô đã hỏi thì tôi đây cũng không ngại nói thẳng đâu. Cô chiếm vị

trí nhảy màn vũ với Nghiêm Tri Phản của tôi. Cái này cũng được gọi là tu hú

chiếm tổ nhỉ? Cô nói đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play