Người phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông tuấn tú.

Thoạt nhìn, rõ ràng là cảnh tượng cầm sắt hòa minh, tình cảm lưu luyến.

Nhưng trong mắt Quyền Hãn Đình, không khác gì bị kim đâm đau đớn.

Thẩm Loan cười tươi như hoa nhìn người đàn ông kia...

Đây là sự thật mà anh không thể nghĩ tới, huống chi là chấp nhận nó.

Bây giờ, tất cả sự tự tin và can đảm của Quyền Hãn Đình đều đến từ niềm tin

vững chắc rằng Thẩm Loan vẫn luôn có anh trong lòng, nghĩ về anh, yêu anh.

Nhưng hiện tại, những bức ảnh này lại âm thầm làm rung chuyển lời "niềm tin"

của anh.

Nếu trong ba năm chia tay nhau này, Thẩm Loan đã yêu một người khác...

Đến nghĩ thôi anh cũng không dám nghĩ!

Chỉ là một giả thuyết cũng có thể khiến anh đau thấu tim, nếu là thật, Quyền

Hãn Đình không biết mình sẽ ra sao.

Nhặt từng bức ảnh một, cầm trên tay, gom chúng thành một đống.

Đứng thẳng dậy, dường như anh đã đổi lại thành "Quyền Lục gia" bình tĩnh

không bị vật bên ngoài ảnh hưởng.

Nhưng từ góc độ của Hồ Chí Bắc, có thể thấy rõ những đầu ngón tay của anh đã

trắng bệch do dùng lực quá mạnh, những bức ảnh đó bị bóp méo và biến dạng

với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho đến khi cuối cùng chúng bị

rạn nứt ra.

Không khí tràn ngập sát khí đến nghẹt thở.

Lông tóc Lục Thâm dựng ngược, một luồng khí lạnh lẽo phả vào gáy từ phía

sau.

Không ai lên tiếng, không phải bởi vì anh ta không biết nói cái gì, mà là anh ta

không dám tùy tiện nói vào lúc này.

Một lúc lâu sau, đầu ngón tay của Quyền Hãn Đình buông lỏng ra, những bức

ảnh bị chèn ép đến gần như nát vụn rơi xuống, nhưng lần này không bị tán loạn

mà tập trung.

Anh quay lại, nhặt hộp diêm đang để trên bàn trà, rút ra một que -

Quẹt nó.

Người đàn ông nhìn ngọn lửa từ trong đầu ngón tay, nhưng đôi mắt thâm thúy

và sâu thẳm.

Sau đó, anh thả tay, que diêm cứ thế tự do rơi xuống đống ảnh, trong vòng nửa

phút nó đã cháy thành một đống tro.

Đôi mắt Hồ Chí Bắc đột nhiên trầm xuống.

Lục Thâm hối hận vì lẽ ra không nên giao thứ này cho Lục ca.

"A Giang." Một lúc sau, Quyền Hãn Đình lại lên tiếng.

Sở Ngộ Giang không biết từ trong góc nào đi ra: "Lục gia." Anh ta rũ mắt

xuống, yên lặng chờ chỉ thị.

"Đi điều tra, người đàn ông trong bức ảnh."

"Vâng!"

Buổi tối, thông tin chi tiết về Tống Duật xuất hiện ngay ngắn trên bàn của

Quyền Hãn Đình.

Trước khi mở ra, anh cầm tài liệu trong tay xem xét một lúc, nhắm hờ mắt, khó

có thể nhìn ra cảm xúc cụ thể.

Sở Ngộ Giang đứng cách bàn hai bước.

Phòng làm việc lớn như vậy, lại yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Tống, Duật..." Lật trang đầu tiên, cái tên biến mất giữa môi và răng của Quyền

Hãn Đình, mang theo vài phần nghiền ngẫm và... lạnh thấu xương.

Phòng khách.

Lục Thâm khoanh chân ngồi trên sô pha, hai tay ôm đầu, giống như nghi phạm

thú tội.

Nhìn đôi mắt Hồ Chí Bắc giật giật: "Cậu đang làm gì vậy? Làm ra dáng vẻ này

cho ai xem?"

"... Em có tội, em sám hối."

"Hối cái đầu cậu! Sớm biết như thế cớ sao còn làm? Nếu cậu không giao thứ kia

cho lão Lục, sao có thể loạn thành như bây giờ?"

Tro tàn của những bức ảnh bị đốt cháy vẫn chưa được quét sạch, chất thành

đống đen ngòm trên nền nhà.

Lục Thâm ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt rối rắm: "Làm sao em biết được..."

"Cậu không biết?!" Hồ Chí Bắc cao giọng ngắt lời anh ta: "Cậu dám nói không

biết Quyền Hãn Đình đối với Thẩm Loan là tình trạng như thế nào sao? Tin tức

về cô ấy có thể khiến cậu ta phát điên, huống chi là ảnh chụp với người đàn ông

khác? Tôi nghĩ cậu chính là người chuyên gây ngột ngạt cho người khác!"

"Em không có!"

"Cậu có!"

Lục Thâm tru lên: "Em không cố ý!"

"Kết quả như thế này. Cố ý hay vô ý cũng không có gì khác biệt."

Vừa nói ra những lời này, Lục Thâm đuối lý: "Em biết Lục ca không nên xem,

nhưng không thể giấu anh ấy!"

"Cậu cho rằng chỉ có cậu thông minh? Chỉ cậu có năng lực?" Hồ Chí Bắc cười

lạnh.

Anh ta sửng sốt: "Ý anh là gì?"

"Việc đầu tiên lão Lục trở về là kêu Sở Ngộ Giang điều tra xem ba năm qua

Thẩm Loan đã trải qua như thế nào, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Cậu nghĩ

rằng Sở Ngộ Giang không tra được cô ấy cùng tên nhóc họ Tống tên kia dính

líu gì sao?"

"Vậy tại sao..."

"Tại sao không báo?" Hồ Chí Bắc hỏi thay anh ta, sau đó tự trả lời, "Bởi vì lão

Lục không muốn biết, vậy chúng ta liền không cho cậu ta biết, đơn giản vậy

thôi!"

Lục Thâm ngẩn ra.

Hồ Chí Bắc vẫn đang nghiến răng: "Không ngờ cậu lại làm vậy! Tiểu Thất,

đúng vậy, bây giờ cậu có đôi cánh cứng, ý tưởng của cậu rất lớn!"

"Kia- anh cũng không nói trước với em! Hơn nữa" Anh ta cong môi, ánh mắt

lóe lên:"Em còn có thể làm gì? Đừng bôi nhọ người..."

"Ha!" Cười lạnh ra tiếng: "Vừa rồi tôi nói cậu tiến bộ, nói một câu đã bị đánh

trở về nguyên hình, nói dối cũng có đầy sơ hở, cậu tiếp thu huấn luyện như thế

nào?"

"..." Huấn luyện lại không có hạng mục "nói dối" này.

Hồ Chí Bắc khoanh tay, ung dung nhìn anh ta: "Tiểu Thất, nói cho tôi biết, cậu

muốn làm gì?"

"Tôi không—" Trước đôi mắt hiểu rõ hết thảy của Hồ Chí Bắc, anh ta đột nhiên

cảm thấy nhàm chán: "Tôi muốn cho Lục ca biết rằng không thể quay lại với

Thẩm Loan được! Cô ta kiên quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, trái tim cô ta làm

bằng đá. Nếu Lục ca tiếp tục như vậy, chính là tự mình chuốc lấy đau khổ! Hà

tất phải như vậy? Còn không bằng sớm hết hy vọng."

"Ngu xuẩn! Nếu chỉ vài tấm ảnh như vậy có thể khiến cậu ta từ bỏ, thì cậu ta

không phải là Quyền Hãn Đình!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play