"Có chuyện gì vậy con trai?" Thẩm Loan quay đầu lại, nhìn xuống tiểu gia hỏa,

ánh mắt dò hỏi.

Tán Tán không nói, nhìn cô với đôi mắt to đen láy.

Thẩm Loan hiểu ra: "Muốn đi vệ sinh sao?"

Gật đầu.

Thẩm Loan hỏi nhân viên hướng dẫn vị trí cụ thể của toilet, đi đến cuối rẽ trái.

Vốn dĩ cô định trực tiếp đưa Tán Tán đến toilet nữ, nhưng không thể kéo được

cậu bé, má cậu đỏ bừng.

Thẩm Loan lúc này đang vui vẻ, không khỏi cười nhạo: "Mới bao lớn mà biết

xấu hổ rồi?"

Tán Tán rất sốt ruột, nhưng cậu bé không muốn nói chuyện, cậu bé có một đôi

mắt như bầu trời đầy sao, có ánh nước di động.

Thực nóng nảy.

"Được, được, được," Thẩm Loan không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ:

"Con đi đi, nhớ rằng chỉ có thể dùng tư thế ngồi xổm."

Cậu bé quá thấp, căn bản không ngồi lên được bồn tiểu.

Tán Tán gật đầu.

"Hơn nữa, chú ý phía dưới, đừng trượt chân. Mẹ đứng ở bên ngoài, có việc gì

thì con thổi còi nhỏ. Mẹ vào ngay."

Ừm ừm!

Thẩm Loan sờ đầu cậu bé, động tác nhẹ nhàng: "Đi nào." Đây là lần đầu tiên

Tán Tán vào toilet nam một mình.

Nhìn bên trái, nhìn bên phải, mọi thứ đều cảm thấy mới lạ.

Tuy nhiên, "sự mới lạ" của cậu bé chỉ biểu hiện ở ánh mắt, không sờ loạn,

không lộn xộn, ngoan ngoãn bước đến vị trí ngồi xổm đầu tiên, nhẹ nhàng đẩy

cửa, không thấy ai mới bước vào.

Sau khi xong, còn xả nước một cách nghiêm túc.

Khi chân có chút không vững, cậu bé liền chống tường rồi mới dùng lực.

Đi đến bồn rửa, rửa sạch tay.

Nhưng khi đứng trước bồn rửa, mới nhận ra rằng cậu bé không chạm tới, thậm

chí dù nhón chân lên cũng không thể tới.

Đang lúc bực bội, bả vai đột nhiên căng thẳng, có người trực tiếp từ phía sau

nhấc cậu bé lên, đặt ở trên bàn.

Cũng giống như bắt lấy tay cầm ở hai bên nồi, đặt nồi hấp lên bếp ổn định.

Tán Tán quay lại nhìn, một khuôn mặt có hơi quen đập vào mắt cậu bé, nghi

ngờ dâng lên, cậu dần trở nên mờ mịt.

"Muốn rửa tay đúng không?" Giọng người đàn ông trầm thấp, khuôn mặt lạnh

lùng cao ngạo, nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ.

Không phải giả vờ mà là cười thật sự.

Anh có đôi mắt đen, sáng và trong, nhưng không dịu dàng và trong sáng như

một đứa trẻ, mà giống như một vực sâu không đáy.

Hai mắt nhìn vào nhau, một to một nhỏ.

Trong khi Quyền Hãn Đình đang nhìn Tán Tán, Tán Tán cũng đang đánh giá

anh.

Một luồng khí vô hình xung quanh hai người bài xích, nhưng lại có xu hướng

hợp nhất một cách kỳ diệu.

Quyền Hãn Đình lại hỏi: "Rửa tay?"

Tán Tán thu hồi ánh mắt, mí mắt rũ xuống, nhìn không thấy ánh mắt của cậu bé,

chỉ thấy lông mi thỉnh thoảng khẽ động.

Một lúc sau, cậu bé gật đầu.

Quyền Hãn Đình trước tiên xắn hai bên tay áo lên cho cậu bé, Tán Tán ngồi

xổm, đặt tay dưới vòi nước, vòi cảm ứng chảy ra nước.

Vì sợ cậu bé ngồi xổm không vững, bàn tay của người đàn ông vẫn giữ chặt eo

cậu.

Lòng bàn tay rộng rãi, nhiệt lượng liên tục truyền qua quần áo Tán Tán, khiến

eo cậu ấm áp dễ chịu.

Sau khi rửa sạch, Tán Tán rút lại bàn tay ướt đẫm của mình.

Quyền Hãn Đình bế cậu từ trên bồn rửa mặt đặt xuống đất: "Đứng vững."

Nói xong xoay người lấy khăn giấy lau khô nước trên tay cho cậu, nhẹ nhàng

chậm rãi.

Tán Tán lén lút nhướng mi, đánh giá người đàn ông trước mặt này.

Anh rất cao, phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Anh cũng rất mạnh, tuy rằng không cường đại như sư phụ Nhị tử nhưng cánh

tay của anh rất có lực.

Cuối cùng thì anh cũng giống mình rất nhiều, vừa rồi nhìn thấy hai khuôn mặt

đặt cạnh nhau trong gương, chỉ khác là một cái lớn còn một cái nhỏ.

Trong lòng Tán Tán có một suy đoán bí ẩn, nhưng vì nó là "bí ẩn", nên cậu bé

buộc phải thờ ơ với nó.

Vì vậy, động tác giữa hai người còn mới lạ, trong ánh mắt vẫn là xa lạ.

"Khô rồi." Vừa buông ra, Tán Tán chủ động thu tay lại, liền xoay người rời đi.

Quyền Hãn Đình nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, tựa hồ như thấy bóng hình của

Thẩm Loan, cô cũng không nói một lời như vậy, quay đầu rời đi.

Không hổ là mẹ con, ngay cả bản lĩnh khiến cho tim gan anh bị cào xé cũng có

thể không phân cao thấp.

"Chờ đã." Quyền Hãn Đình nói, ngăn cản cậu bé.

Tán Tán dừng bước, xoay người, nghi ngờ nhìn anh.

Quyền Hãn Đình khẽ thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với

cậu bé.

Nhìn thấy đôi mắt giống anh đến cực điểm, người đàn ông cảm thấy mềm lòng,

một hồi sau mới nói: "Ta là ai, con biết không?"

Tán Tán không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bình tĩnh nhìn anh.

"Ta là cha ruột của con."

Không có phản ứng quá lớn, thậm chí có thể nói là thờ ơ.

Người bình thường theo bản năng đều nghĩ rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy thì

biết "cha ruột" là như thế nào? Nhưng Quyền Hãn Đình lại nghĩ khác.

Trong khoảng thời gian này, anh giống như chuột trốn trong bóng tối, cẩn thận

theo dõi cuộc sống của hai mẹ con, đồng thời điều tra xem ba năm qua đã xảy ra

chuyện gì.

Anh biết sức khỏe của Tán Tán không tốt, đã nhặt lại mạng nhỏ từ quỷ môn

quan mấy lần, cũng biết cậu bé không nói được, nhưng chỉ số thông minh của

cậu lại cao khác thường.

Vì vậy, anh không cho rằng Tán Tán không hiểu hai chữ "cha ruột", mà là cậu

bé hiểu được nhưng là không muốn để ý tới, thậm chí có thể bỏ qua.

Thực sự giống hệt như Thẩm Loan.

Vừa tàn nhẫn, vừa khinh thường nhìn lại anh.

Quyền Hãn Đình tim nhói đau, nhưng anh vẫn giữ nụ cười trên môi: "Ba ba

biết, con có thể hiểu ba đang nói gì."

Đôi mắt đen của Tán Tán vẫn rạng rỡ lung ling.

"Ba cũng biết con rất thông minh, ngay từ khi ba xuất hiện đã đoán được đúng

không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play