Dưới cái nhìn vừa tiếc nuối vừa ghen ghét của chúng phụ nữ, Thẩm Loan đứng,
còn người đàn ông lại cong lưng.
Sau đó lại nghe cô chậm rãi mở miệng —
"Xin lỗi, không thể."
Xôn xao —
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
"Người phụ nữ này là ai thế?"
"Sao có thể kiêu ngạo thế chứ?"
"Ngay cả mặt mũi của nhà họ Nghiêm mà cũng dám đá à."
"Thật ra bộ sườn xám kia rất đẹp, chỉ tiếc mặc ở trên người cô ta."
"Sao lại cảm thấy quen mắt thế nhỉ? Hình như tôi đã gặp ở đau rồi ấy, ở đâu
ta..."
"Đây không phải là vị mà nhà họ Tống đón về sao? Không lâu trước đây còn
xuất hiện trong bữa tiệc nhận thân mà!"
"Đúng rồi! bữa tôi thấy cô ta đi cùng bà Tống mà!"
"WTF... sao lại chọn cô ta nhỉ? Vị này chính là... Khụ..." Con giáp thứ mười ba
đấy!
Là tình nhân của vị đã chết kia của nhà họ Tống, nghe nói còn sinh đôi nữa!
Những trường hợp này thì mời nhảy, hay là nhảy mở màn đều đã chọn xong
người, không có khả năng thật sự ngẫu nhiên, nhưng kết quả trước mắt lại giống
như thật sự chọn bất kỳ.
Nếu không sao lại có thể chọn trúng Thẩm Loan!
Phải biết rằng, mặc dù Phan Hiểu Kinh đã chết nhưng cô vẫn chỉ là con giáp thứ
mười ba không được mặt bàn, chẳng qua ỷ vào việc sinh cho dòng chính nhà họ
Tống một trai một gái mới có thể công khai xuất hiện trong mấy trường hợp
này, nhưng trên thực tế thì danh không chính ngôn không thuận, gia thế cũng
không đủ trong sạch.
Cho dù cậu chủ Nghiêm chọn ai nhảy điệu này thì cũng không thể nào chọn cô
được!
Chung Ngọc Hồng gặp gỡ mấy chị em nên nói nói cười cười, nhất thời không
chú ý tới Thẩm Loan, vì vậy hai người phải tách ra.
Lúc Nghiêm Tri Phản mời nhảy, trong lòng bà ta đột nhiên trầm xuống, muốn
tiến lên nhưng lại bị mấy chị em tay mắt lanh lẹ ngăn lại —
"Bà đi làm gì chứ? Càng thêm hỗn loạn thôi."
"Không phải... Tôi phải đi giúp Tiểu Thẩm giải vây! Nó không có cách ứng phó
với mấy trường hợp này đâu!"
"Đừng nóng vội, từ từ rồi lại nói, xem cô ta đồng ý hay là từ chối."
"Không sai, thân phận người thừa kế của nhà họ Nghiêm này chính là một
miếng bánh ngọt, chúng tôi lo lắng ngôi miếu nhà họ Tống này của bà quá nhỏ,
không chứa được vị đại Phật này, dứt khoát nhân cơ hội này thử cô ta một lần
đi!"
"Nhưng..." Chung Ngọc Hồng dưới chân cứng lại, nhẹ lẩm bẩm: "Chim đã
muốn bay thì cuối cùng gì cũng sẽ bay thôi, cho dù biết trước kết quả cũng
không giải quyết được gì."
"Đúng là chim đã muốn bay thì người không thể cản. Nhưng bà phải có tầm
nhìn xa, phải có lòng phòng bị, những việc đã chú định sẽ không được đền đáp
cũng giảm bớt, để tránh cuối cùng mất cả người lẫn của."
Đều là người thông minh, căn bản không cần giải thích nhiều cũng hiểu.
"Ối! Mau nhìn kìa! Cô ta từ—"
Chung Ngọc Hồng bỗng nhiên giương mắt, bởi vì khoảng cách quá xa nên chỉ
thấy được bóng người mà không nghe được tiếng, chỉ có thể nghe lời bàn tán
xung quanh để biết được tình hình.
"Không đúng không đúng, cô ta lại đồng ý rồi."
"Thật hay giả thế?"
"Tay cũng đưa qua rồi, tôi còn lừa cô làm gì nữa? Không tin thì nhìn đi."
"Thật đúng là..."
Thực mau, điệu Waltz du dương vang lên, mọi người tản ra nhường một khoảng
không gian cho hai người khiêu vũ.
Người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, người phụ nữ mặc sườn xám dịu
dàng, một người đỡ eo, một người ôm vai, mỗi một bước đều vô cùng ăn ý mà
nhảy theo nhịp điệu.
Vừa nhìn đã thấy giống như một đôi bích nhân.
Đứng trước vẻ đẹp hoa lệ như vậy, mọi người xung quanh đều trở thành phông
nền cho hai người, làm lu mờ bọn họ.
"Anh là ai?" Mắt Thẩm Loan sáng như đuốc nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt.
"Không phải ngày hôm qua đã giới thiệu rồi sao?" Người đàn ông cười.
"Nghiêm... Tri Phản?"
"Hóa ra em còn nhớ." Dường như anh ta rất vui mừng, mặt mày giống như gió
xuân nhẹ nhàng thổi qua.
"Lạc đường biết quay lại... cậu Nghiêm đã làm sai chuyện gì sao?"
Người đàn ông không vội trả lời, mà ôm cô xoay mấy vòng khi nhạc chuyển
đến âm cao, sau đó âm nhạc dần nhẹ lại, anh ta cũng dần dần chậm lại.
"... Có lẽ vậy."
"Vì tình, hay là vì lợi ích?"
"Mất tiền chẳng qua chỉ hơi buồn chút thôi, mà thương tình thì lại giống như
đau đớn cả tim gan." Đôi mắt đen nhánh giống như hồ sâu của anh ta nhìn cô,
giống như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ rơi vào đó.
Thẩm Loan không biết nghĩ đến chuyện gì, trong mắt cũng ngơ ngẩn một lát.
"Cho nên, tên này có nghĩa là —" Anh ta ghé sát vào, hơi thở nóng bỏng phun
ra, có vài phần mập mờ nhưng ánh mắt lại vô cùng rõ ràng: "Lạc đường biết
quay lại, nhưng vẫn chưa muộn."
Cô nhẹ nhàng lùi về phía sau, tránh khỏi bầu không khí anh ta cố tình xây dựng,
nhưng bước nhảy vẫn thuần thục thả ưu nhã đi sát phía sau, tư thế uyển chuyển.
"Nghe không giống như đang giải thích, mà giống chuộc tội."
Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, nhưng cô căn bản không nhìn thẳng,
không muốn, không thích, thậm chí khinh thường phải đoán suy nghĩ của anh
ta.
Sau một lúc lâu, anh ta rũ mắt, tự giễu cong môi: "... Không sai, là chuộc tội."
Thẩm Loan cũng không muốn nghĩ xa hơn nữa, nói đông nói tây với anh ta lâu
như vậy rồi, âm nhạc dần dần kết thúc, sự kiên nhẫn không có mấy của cô cũng
chậm rãi cạn kiệt.
"Vừa rồi anh nói, có thể giúp tôi lấy được thứ tôi muốn— là có ý gì?"
Nghiêm biết quay lại sững sờ, chợt cười: "Ý trên mặt chữ."
"Tôi không nói giỡn, nên cũng xin anh đừng quanh co lòng vòng." Ánh mắt như
dao.
"Nếu không nói như vậy thì em sẽ đồng ý nhảy với tôi sao?"
"Không." Vốn dĩ cô cũng đã từ chối.
Nếu không phải nghiêm biết quay lại hạ giọng lặng lẽ nói câu đó với cô thì có
khi Thẩm Loan cũng sẽ không thèm liếc anh ta một cái.
Điệu nhảy này được đổi lấy bằng tâm cơ, cũng bằng điều kiện.
"Anh gạt tôi sao?" Nụ cười cũng thu lại.
Nghiêm biết quay lại ôm cô xoay vòng, sau đó lại xoay vòng, nghiêng đầu rất tự
nhiên cọ qua bên tai cô một giây, rồi nghe anh ta nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi đã
giúp em trông chừng người em muốn theo dõi rồi, thời gian còn lại cũng đủ để
em nghiêm túc nhảy với tôi một điệu nhỉ."
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan rơi vào khuôn mặt anh ta, mang theo vài phần
tìm tòi.
Người đàn ông không hề né tránh, không những không có bởi vì sự đánh giá
của cô mà chột dạ, dường như còn có vài phần sung sướng vì cuối cùng cũng đã
được cô dành một ánh mắt cho mình.
Đúng lúc này, khúc nhạc du dương bỗng nhiên thay đổi, lập tức dồn dập cao
vút, giống như dòng suối nhỏ róc rách không trải qua bất kỳ chướng ngại vật
nào ao vào dòng chảy của sông lớn.
Âm nhạc thay đổi, tất nhiên điệu nhảy cũng phải biến đổi theo.
Nghiêm Tri Phản: "Nhảy Tango chứ?"
Anh ta biết cô biết nhảy, anh ta đã từng chính mắt thấy cô và Quyền Hãn Đình
nhảy điệu này.
Lúc đó anh ta chỉ có thể đứng trong góc tối tăm, ngay cả tức giận nhưng cũng
phải cực kỳ kiềm chế, đương nhiên không thể thiếu được ghen ghét.
Nhưng bây giờ tay cô đã ở trong tay anh ta, cô cũng tựa vào trong lòng ngực
anh ta.
Có lẽ đây là ý nghĩa mà ông trời để anh ta tồn tại— đền bù tất cả, xoay chuyển
mọi thứ!
Cùng nhau bước, đá chân, nhảy lên, xoay tròn, vừa đẹp đẽ cao nhã, vừa nhiệt
liệt nóng bỏng.
Người đàn ông hoàn toàn chiếm thế chủ đạo, còn người phụ nữ theo sát sau.
Nghiêm khắc mà nói thì sườn xám không thích hợp để nhảy những động tác
như thế, nhưng hình ảnh này lại không hề đột ngột, Thẩm Loan chuyển động cơ
thể cũng không hề bị cản trở.
Ngược lại, sườn xám đoan trang lại rất hợp với điệu Tango nghiêm túc.
Âm nhạc dừng lại, đương nhiên điệu nhảy cũng kết thúc.
Nam nữ hai bên cảm ơn nhau.
Sau đó Thẩm Loan xuống sân khấu, ẩn vào trong đám người; còn Nghiêm lại
tiến lên hàn huyên nói chuyện với khách khứa, ăn uống linh đình.
Khi bản nhạc thứ hai vang lên, cả trai lẫn gái có đôi có cặp, cầm tay nhau tiến
vào sân nhảy.
...
Thẩm Loan lùi vào trong góc mở lòng bàn tay ra, một tấm thẻ phòng xuất hiện
trước mắt.
Nền màu đen, điểm xuyết bằng những làn mây màu trắng bạc, dưới góc phải
còn được đánh dấu bằng dòng chữ nhỏ màu vàng—4403.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT